Lạc Chiêu Dực không nể mặt trào phúng làm sắc mặt Liêu Nhã Lam biến hóa, có chút khó xử, trong lòng nàng ta cảm thấy một người có thể lên làm vua của một nước, đều nên khéo đưa đẩy lõi đời, giỏi về tâm kế mới phải, nào có tính tình hỉ nộ vô thường đến như vậy?
Nàng ta nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đến cái đình cách đó không xa, nhân tiện nói: “Chiêu đế bệ hạ thánh minh, Nhã Lam có phải đang lừa gạt bệ hạ hay không, bệ hạ nghe xong lại kết luận cũng không muộn.” Nói xong, nàng ta cúi người làm động tác tay.
Lạc Chiêu Dực nhìn nàng ta một cái, “Cũng được.”
Hai người ở trong đình ngồi xuống, Liêu Nhã Lam do dự liếc nhìn Đức Phúc, Lạc Chiêu Dực khoát tay, Đức Phúc cúi người lui ra.
“Nói đi.” Trong tay Lạc Chiêu Dực thưởng thức một khối ngọc thạch ôn nhuận, bộ dáng có chút không quan tâm tới, nhìn qua cũng không phải rất để ý điều Liêu Nhã Lam muốn nói.
Lần trước ở Chiêu Minh Điện, Liêu Nhã Lam cách xa hắn, lúc này cùng ngồi xuống bên cạnh hắn, liếc thấy hắn dung tư hoa mỹ, rực rỡ như nắng gắt, trời sinh một đôi mắt màu lam, đến yêu dị mê người, hết lần này tới lần khác ánh mắt lại thanh thấu, có loại cảm giác lắng đọng tất cả u tĩnh, nhìn lại chính là, khiến người ta rất khó quên… Phù hợp với lời tiên đoán, nếu nói là phong thái thiên nhân cũng không quá đáng. Sống ở Tây Di, sinh trưởng ở Tây Di, Liêu Nhã Lam lại là người rất ít có cơ hội đến thần điện thánh nữ thờ phụng nhất, nhưng lúc này, tín ngưỡng từ nhỏ được truyền thụ đột nhiên vọt lên, trong nội tâm nàng ta chợt sợ hãi, cũng không nhịn được mà ngẩn người.
Nàng ta vội vã cúi thấp đầu, đè xuống cảm xúc đột nhiên xuất hiện, cười nói: “Xin hỏi bệ hạ đối với chuyện Nhã Lam sắp nói biết rõ bao nhiêu?”
Lạc Chiêu Dực hừ lạnh, “Ngươi cần phải rõ ràng, bây giờ là ngươi cầu xin trẫm nghe ngươi nói chuyện, mà không phải ngươi đang chất vấn trẫm!”
“… Là Nhã Lam không phải, bệ hạ chớ trách, ” Liêu Nhã Lam dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Tuy là người Tây Di, Nhã Lam từ nhỏ lại hâm mộ Đại Cảnh phồn thịnh, vẫn nghĩ, nếu hai bên vĩnh viễn không tranh chấp, hữu hảo lui tới thì tốt bao nhiêu, như vậy dân chúng Tây Di cũng không cần cả đời đều bị nhốt trên thảo nguyên, chỉ có thể tưởng tượng thấy trời cao đất rộng trong đầu… Lần này thật vất vả tranh được cơ hội đến hòa thân, Nhã Lam là muốn cùng bệ hạ cầu xin một cục diện thắng lợi chung.”
Lạc Chiêu Dực nhíu mày, không lên tiếng.
“Tây Di thờ phụng thánh nữ, nhưng mà trong lịch sử thánh nữ đều xuất thân từ bộ tộc Mạc thị, người Tây Di cũng chỉ tôn thờ huyết thống thuần khiết của Mạc thị, nhưng Mạc thị ở trong nội loạn đã bị diệt sạch, hiện thời chỉ còn lại một người, ” Liêu Nhã Lam ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của hắn, không có lẩn tránh nữa, “Đó chính là ngài, Chiêu Đế bệ hạ.”
“Cho nên?”
“Bệ hạ, ngài cũng biết, Nhã Lam xuất thân từ bộ tộc Liêu thị hiện thời đang khống chế Tây Di, nhưng Liêu thị không cách nào phục chúng, cứ thế mãi, không chỉ Tây Di nội loạn không ngừng, cũng sẽ uy hiếp đến biên giới Đại Cảnh… Nếu Nhã Lam có thể cùng bệ hạ sinh hạ hài tử huyết mạch chính thống, nàng sẽ trở thành thánh nữ Tây Di tôn quý, cũng là công chúa đắc lực nhất của ngài, nàng sẽ trở thành đầu mối then chốt hợp nhất Đại Cảnh và Tây Di… Ít nhất trong lúc ngài tại vị, vĩnh viễn không cần vì vấn đề của Tây Di mà khổ não, ngài nghĩ xem, so với chiến tranh nổi lên bốn phía, gió lửa khói động, đây chẳng phải là biện pháp tốt nhất?”
Liêu Nhã Lam từng chữ khẩn thiết, tựa như đã chứng kiến tương lai như vậy, kích động trong mắt đều mang theo thủy quang.
Một tay Lạc Chiêu Dực chống cằm, che lại khóe miệng hơi co rút, hắn cũng lười phải đánh giá tố chất thần kinh của nữ nhân này, chỉ muốn tặng bốn chữ “Mơ mộng hão huyền” thật lớn cho nàng ta!
Trên thực tế, hắn thật muốn bẻ gãy yết hầu Liêu Nhã Lam, con cái bị cha mẹ tính kế, hoàng đế bệ hạ từng nhận thức qua loại đau khổ này, đối với loại nữ nhân lấy hài tử làm công cụ này quả thực ghê tởm đến mức tận cùng … Đáng tiếc Liêu Nhã Lam hoàn toàn không biết rõ ràng.
Lạc Chiêu Dực yên lặng chớp mắt một cái, Liêu Nhã Lam cho rằng hắn đang trầm tư, cũng không quấy rầy, hồi lâu, lại nghe hắn lạnh lùng hỏi một vấn đề không liên quan khác: “Ngươi biết Phùng Như không?”
Trong lòng Liêu Nhã Lam vừa động, trên mặt làm ra vẻ khó hiểu.
“Nàng ta là người Tây Di, vốn là nữ quan bên cạnh mẫu hậu trẫm, lại phản bội thậm chí hại chết phụ hoàng mẫu hậu của trẫm, trẫm vẫn muốn giết nàng ta!” Lạc Chiêu Dực thản nhiên nói: “Ngươi nói đại nghĩa lẫm liệt như vậy, nhưng Phùng Như người này lại làm trẫm không thể không hoài nghi ngươi, hoài nghi mục đích của Tây Di, muốn cho trẫm tin tưởng ngươi, có thể, trừ phi… Ngươi trước làm cho trẫm