Sổ Tay Tiến Hóa Thành Yêu Hậu

Chương 71: Thiếu



Edit +Beta: Anky

Tiếng Lạc Đình vừa dứt, sắc mặt Lạc Chiêu Dực lập tức trở nên có chút khó coi, Lạc Đình cũng không ngoải ý muồn, chỉ bất đắc dĩ nói: “Xem ra đệ cũng có nghe thấy chuyện này.”

“Ngoài biên cảnh, trời cao đất xa, kỳ môn quỷ thuật thịnh hành, Tây Di một vùng, thờ phụng Thần Điện, đặc biệt am hiểu vu cổ độc thuật, lại cố tình lấy ý chỉ của thần thánh để che dấu, lừa đời lấy tiếng… Điểm này, ta tất nhiên rõ ràng.” Lạc Chiêu Dực chợt ngẩng đầu nhìn hắn, “Nếu như Trần phi trúng là cổ độc, bà ấy…”

“Lúc mẫu phi chết… Cũng không thống khổ lắm, ngày đó, đúng lúc là sinh thần thứ ba mươi của bà, bà ra đi vô cùng an tường, nói đến đây cũng thật sự là qua đời vì bệnh.”Thanh âm Lạc Đình rất thấp, nghe tới mức nhẹ nhàng không có cảm giác, “Bởi vì…”

Lạc Đình cười cười, tựa hồ vẫn có chút không muốn nói.

Lạc Chiêu Dực lặng im một lát, lặng lẽ siết chặt cái ly, giọng điệu lại nhàn nhạt, “Bởi vì cổ độc trong người bà ấy, từ lúc huynh sinh ra cũng đã chuyển dời đến trong thân thể huynh, từ đó về sau bà ấy bệnh lâu khó chữa, một mặt là dư độc chưa hết, trước đây lại bị nội thương, về phương diện khác, chính là hỗ thẹn với huynh, là tâm bệnh, phải không?” Con ngươi Lạc Đình khóa chặt, dùng một loại ánh mắt khó tả nhìn chằm chằm hắn, tâm tư phập phồng không rõ, một tay che miệng mũi, nhẹ nhàng thở gấp vài tiếng.

“Không cần dùng loại này ánh mắt nhìn ta.” Lạc Chiêu Dực nói thật, “Cực kỳ khó chịu.”

Lạc Đình từ từ bình tĩnh lại, nhịn không được cười lên, có chút vô lực, “Vậy, vậy đệ nói cho ta biết, nên dùng ánh mắt gì nhìn đệ, Chiêu Đế bệ hạ thông minh tuyệt đỉnh?” Hắn nói như vậy, chính là xác định lời của Lạc Chiêu Dực là thật.

Lạc Chiêu Dực chống cằm, tựa hồ không chú ý tới Lạc Đình đang kinh ngạc, một bộ dáng lười nhác, “Ta vẫn luôn kỳ quái, mẫu hậu là người lạnh nhạt cô độc như vậy vì sao lại đồng ý nuôi dưỡng huynh dưới gối, hơn nữa, đối xử với ta cũng là lúc tốt lúc xấu, nhưng bà đối với huynh, mặc dù không phải quá mức sủng ái, nhưng vẫn rất chiếu cố … Xem ra là Trần phi từng cầu xin bà, bởi vì cái gọi là một trận trăm thông, suy nghĩ cẩn thận một chút, thắc mắc còn lại tất nhiên sẽ giải quyết dễ dàng, Trần phi là người của gia tộc Mạc thị, mà huynh qua nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự, tất nhiên là vì mẫu hậu ta luôn giúp huynh, Phùng Như lại là người của tộc Liêu thị, thân là nữ quan bên cạnh mẫu hậu ta, phát hiện con cá lọt lưới như huynh đây, sẽ trở về bẩm báo, hiện thời mẫu hậu chết rồi, không còn ai có thể giúp huynh, huynh muốn sống, chỉ có một con đường là Tây Di, cho nên… Liêu Đằng và Liêu Nhã Lam mới có thể nói ra tên huynh, có phải không, Hiền vương điện hạ?”

Lạc Đình thật lâu không nói gì, đưa tay vỗ tay, từng phát từng phát.

Lạc Chiêu Dực một chưởng vỗ tới, hung dữ nói: “Vỗ tay cái đầu huynh chứ vỗ! Huynh nghĩ rằng ta nói ra những thứ này là để huynh vỗ tay một tràng sao?” Nói xong, hắn lại cười lạnh, “Ta rốt cuộc là được vì ân huệ của mẫu hậu, huynh không tranh không đoạt không hiện không lộ, cam nguyện ở phía sau ta thu thập cục diện rối rắm, là báo ân cho bà?”

Lạc Đình lắc đầu, bắt lấy cổ tay hắn, hỏi ngược lại: “Tiểu Thất, tình huynh đệ chốn hoàng gia lúc nào cũng khó giữ, nhưng đệ thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không phân được thật lòng giả ý sao?”

Đứa trẻ từ nhỏ nhìn lớn lên, bàn về hiểu rõ Lạc Chiêu Dực, chỉ sợ không ai bằng được Lạc Đình.

Quả nhiên, Lạc Chiêu Dực nghe vậy, thần sắc hơi thu lại, hừ lạnh một tiếng, thu hồi tay quăng vài lời, “Được rồi, không vòng vo, độc của huynh có thể giải không?”

“Có thể giải, chỉ là…” Lạc Đình rũ mi mắt xuống, che giấu tâm tình phức tạp, cười nói: “Cần ta tự mình đi Tây Di một chuyến.”

“Giải dược là cái gì?”

“Đệ hỏi cái này cặn kẽ làm gì?” Lạc Đình cố làm ra vẻ thoải mái nói:
chapter content