Editor: Lemon
“Chúng ta hẳn là đang ở dưới mặt đất.
”
Nhiếp Hà nhẹ giọng nói một câu.
Hai người ra khỏi phòng đã được một lúc, cũng may bên này chỉ có một lối đi, không có ngã rẽ nào.
Trên đường đều tối thui, một chút ánh sáng cũng không có, Nhiếp Hà không dám mở bật lửa lâu, chỉ có thể đi trong chốc lát lại bật lên nhìn đường rồi lại tắt.
Một tay cô cầm bật lửa, một tay khác bị cô gái lôi kéo.
“Dưới mặt đất? Vậy chẳng phải càng khó đi ra ngoài sao.
”
“Đừng sợ.
” Nhiếp Hà an ủi, “Cậu còn nhớ lần trước bọn họ mang người tới là khi nào không?”
“Hình như là…… ba bữa cơm trước.
”
Nhiếp Hà suy tư một hồi, “Cậu nói ‘ Thánh Nữ ’ là dùng để hiến tế cho thần minh?”
“Ừ, đây là từ trong thư của ba tôi cùng trong miệng người đưa cơm biết được.
”
“Hiến tế một lần chỉ cần một cô gái?”
“Không phải…… hình như một lần cần bảy người.
” Cô gái dừng một chút, “Nếu không tính người không đủ tiêu chuẩn là tôi, cả cậu nữa, vừa lúc đúng bảy người.
”
Vậy tại sao bọn họ lại mang mấy cô gái đi trước……
Nhiếp Hà nghĩ đến xuất thần, bị một tiếng hô nhỏ của cô gái làm cho hoàn hồn, “Ánh sáng, cậu nhìn bên kia…… Là ánh sáng đó.
”
Nhiếp Hà thoát khỏi suy nghĩ, vừa ngẩng đầu cũng thấy được một chút ánh sáng nơi chỗ ngoặc.
Cô nhỏ giọng “Suỵt”, sau đó kéo cô gái nhẹ chân đi sang.
Đi đến chỗ ngoặt, cô mới dừng lại.
Nhiếp Hà chậm rãi thò đầu ra nhìn chỗ ngoặt bên kia.
Đầu tiên đập vào mắt chính là ánh đèn tường màu vàng nhạt, còn có cầu gỗ đèn tường chiếu rọi xuống có chút mơ hồ.
Ánh đèn từ bên cầu ngăn cách với bóng đêm đối diện.
“Cầu?”
Cô gái phía sau hỏi một câu.
Nhiếp Hà nương ánh sáng yếu ớt từ bật lửa nhìn sang bên kia cầu, nhưng bên cầu cùng chỗ bóng đêm giống như bị chia cắt, cái gì cũng không nhìn thấy được, giống như tất cả ánh sáng đều bị hấp thu, nhưng trước mắt chỉ có thể qua cầu rồi nói.
“Ừ, theo sát tôi, chúng ta qua đó.
”
Cầu gỗ cũng không chắc chắn, đi lên phát ra âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.
Trên đường cô gái còn bị trượt chân, may mắn Nhiếp Hà vẫn luôn nắm lấy tay cô ấy mới không bị ngã xuống.
Cây cầu lắc lư, giống như mặt nước đen tối bị sóng biển đánh vào thuyền nhỏ.
Rốt cuộc qua cầu, trước mặt lộ ra càng nhiều đèn, trên cơ bản cách một khoảng sẽ gắn một đèn tường.
Nhiếp Hà nhìn đường hầm càng ngày càng sáng, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ.
“Lát nữa phải cẩn thận đó……”
Nhiếp Hà còn chưa nói xong đã lập tức im lặng.
Trong đường hầm yên tĩnh truyền đến tiếng người nho nhỏ.
“Sao chỉ có sáu?”
“Bẩm tư tế đại nhân, ở đó còn lại hai người.
”
“Không xử lý?”
“Đúng vậy.
”
“Mang một người tới đây, nhanh xử lýđi, đừng làm chậm trễ lễ hiến tế.
”
“Dạ, đại nhân.
”
“Chỉ cần chúng ta thành kính dâng lên tế phẩm tốt nhất, Ngô Thần sẽ phù hộ chúng ta! Ngô Thần vĩnh tại!”
“Ngô thần vĩnh tại!”
Hai người hô to, giống như nơi hoạt động tà giáo.
Nhiếp Hà bình tĩnh nghe, phía sau cô gái đang nắm chặt tay cô, sau đó mở bàn tay cô ra, dùng ngón tay viết gì đó lên lòng bàn tay Nhiếp Hà.
Lông mày Nhiếp Hà nhíu lại, cẩn thận cảm nhận.
Hình như là chữ “ba”.
Nhiếp Hà nháy mắt minh bạch, một người trong đó, hoặc là nói không phải tư tế kia, là ba của cô gái.
Tay Nhiếp Hà bị cô gái nắm chặt, mưu kế vừa nảy ra trong đầu cô trở nên hỗn loạn.
Nhưng cô gái vỗ vỗ tay cô ý bảo cô an tâm, lại viết xuống một chữ “Làm”.
Hai người bên kia nói xong liền muốn tách ra làm, mà tiếng bước chân một người đàn ông trong đó dần dần đi tới chỗ ngoặt, trong lòng Nhiếp Hà tính toán khoảng cách, canh chuẩn thời cơ liền vươn chân vướng ngã người đàn ông.
Người đàn ông không kịp phản ứng bị vấp lảo đảo, cô gái lập tức tiến lên, nhảy lên lưng người đàn ông bịt kín miệng hắn.
Nhiếp Hà tháo dây thừng quấn trên cổ tay xuống, buộc chặt tay người đàn ông lại.
Hai người phối hợp nước chảy mây trôi, người đàn ông một chút thanh âm cũng không kịp phát ra.
Lưỡi dao sắc bén đã kề lên cổ hắn, Nhiếp Hà nắm chắc đúng mực, thấp giọng nói: “Không được la.
”
Người đàn ông liều mạng gật đầu, ánh mắt dừng trên người cô gái, thần sắc phức tạp.
Hai tay cô gái run run buông ra, khí thế vừa rồi hoàn toàn không thấy đâu, chỉ là yên lặng đứng bên cạnh Nhiếp Hà, nửa ánh mắt cũng không cho hắn.
“Ra ngoài đi đường nào?”
“Chỉ có… chỉ có tư tế đại nhân biết.
”
“Sáu cô gái kia đâu?”
Nam nhân nuốt nước bọt, ánh mắt xẹt qua Nhiếp Hà dừng trên người cô gái, “Bị đưa tới tế đàn……”
“Nơi này tổng cộng có bao nhiêu người?”
Người đàn ông dừng một chút, môi mấp máy, sau đó nói: “Tính cả tôi, tổng cộng… tổng cộng năm người.
”
“Lễ hiến tế khi nào bắt đầu?”
“Tối nay.
”
Nhiếp Hà không buông dưỡi dao xuống, chỉ là rũ mắt suy tư.
“Khổng Hợp……” Người đàn ông đột nhiên nói với cô gái.
“Con không thể…… con không thể phá hủy buổi hiến tế, Ngô Thần sẽ trách tội! Chúng ta……!”
Cơ thể Khổng Hợp run rẩy, hai tay nắm chặt thành quyền, trực tiếp đánh lên mặt người đàn ông.
Nhiếp Hà không kịp ngăn cản đã thấy người đàn ông nhắm hai mắt, đầu gục xuống.
Khổng hợp phục hồi tinh thần lại, ngơ ngẩn nhìn tay mình, lại nhìn thoáng qua người đàn ông đã ngất xỉu, sau đó đỏ mắt nhìn Nhiếp Hà, “Tôi…… Tôi không phải cố ý……”
Nhiếp Hà ôm cô ấy vỗ vỗ lưng, “Tôi biết…… Không phải cậu sai.
”
Khổng hợp nức nở một lúc, “Ông ta điên như vậy…… tôi rất hận…… tôi hận ông ta!”
Trong lòng Nhiếp Hà chua xót, vẫn luôn trấn an sờ sờ đầu cô gái, “Không có việc gì, không có việc gì.
”
Một lát sau, cảm xúc Khổng Hợp bình tĩnh lại, cô ấy xoa xoa nước mắt trên mặt, cắn răng trói chặt hai chân người đàn ông, sau đó kéo vào một góc.
Nhiếp Hà giơ tay tháo nến trên đèn tường gần đó xuống, sau khi thổi tắt thì ném xuống bên cạnh người đàn ông.
Như vậy, cho dù là những người khác có đi ngang cũng sẽ không liếc mắt một cái liền phát hiện ra.
Nhiếp Hà thở dài, nhẹ giọng nói: “Ở đây có năm người, ngoại trừ ông ấy, người tới đưa cơm, tư tế kia, còn có một người đàn ông tôi gặp được lúc tới đây…… người cuối cùng cũng chỉ có thể là Ôn Cát Na.
”
Tay Nhiếp Hà theo bản năng siết chặt, “Cần cảnh giác nhất chính là Ôn Cát Na cùng tư tế kia.
”
-
Trong nhà Nhiếp Hà.
Một con mèo trắng ghé trên đệm mềm, mặt trời ngoài cửa sổ đã ngã về tây, mấy ngôi sao treo trên bầu trời.
Nhiếp Hà còn chưa trở về.
Trong căn nhà trống rỗng không có một chút hơi người, mèo trắng nhỏ giật giật, trong phòng dần dần hiện ra một thanh niên.
Một giấy trước cửa phòng vẫn đóng chặt, giây tiếp theo ánh sáng màu tím phát ra trên đầu ngón tay thanh niên, cửa phòng liền từ từ mở ra.
Gió nhè nhẹ mang theo hương hoa tươi mát từ từ thổi tới, thanh niên không biết từ chỗ nào lấy ra một cái la bàn, ánh sáng màu tím đen hội tụ thành kim, ở trên la bàn xoay tròn, cuối cùng vững vàng ngừng ở một chỗ.
Thanh niên nhìn thấy khẽ cau mày một chút, sau đó nháy mắt biến mất tại chỗ.
-
Nhiếp Hà cùng Khổng Hợp một đường đi tới, không gặp phải người nào, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng tư tế.
Theo đường hầm đi trong chốc lát, Nhiếp Hà kéo Khổng Hợp ngừng ở một cái ngã ba, sắc mặt chần chừ.
Cô hỏi Khổng Hợp, “Có ý tưởng gì không?”
Khổng Hợp lắc đầu, “Không có, ý tưởng gì cũng không có.
”
“Chúng ta đi đường giữa đi.
” Nhiếp Hà nói, không có do dự cũng không có lệ, giống như chỉ là đang thảo luận chọn vị kem nào.
Khổng Hợp gật gật đầu.
Từ ngã ba đi tới, cảnh tượng trước mắt làm người chấn động.
Một đoạn thang đá từ dưới chân kéo dài đến trung tâm, liên tiếp mấy cái hình tròn đặt trên ngôi cao, trên ngôi cao lập bảy cái giá chữ thập, trong đó sáu cái giá chữ thập không biết là dùng thuốc màu hoặc thứ gì tô lên đỏ tươi, một cái còn lại vẫn là màu sắc tự nhiên của gỗ.
Nhiếp Hà nhìn màu đỏ tươi đẹp, trong lòng hiện lên dự cảm không tốt.
Nhưng không để cô kịp nghĩ ngợi, chỗ ngoặc gần bọn Nhiếp Hà xuất hiện một người chậm rãi đi ra.
Người tới mặc một thân màu trắng, trong tay nắm cây gậy chống còn cao hơn cả người, từng bước từng bước đi tới cửa.
Người này giống như cúi đầu, vành mũ to rộng che khuất mặt.
Nhiếp Hà kéo Khổng Hợp nấp sau cửa.
Nhiếp Hà nhìn chằm chằm người kia, trong lòng lập tức có phỏng đoán —— người này chính là Ôn Cát Na.
Bà ta chậm rãi đi lên tế đàn, đứng trước giá chữ thập còn chưa được tô màu đỏ.
Sau đó từ trong cổ tay áo móc ra một cái bình nhỏ, đem chất lỏng trong đó đổ lên giá chữ thập.
Không phải màu đỏ trong suy đoán, mà là vô sắc trong suốt.
Làm xong chuyện này, bà ta vén quần áo lên, quỳ gối trước giá chữ thập, buông gậy chống xuống, tay chắp trước ngực, giống như đang mặc niệm cái gì.
Còn may từ đầu tới cuối bà ta đều đội mũ áo choàng, không phát hiện ra có hai cô gái nấp sau cửa.
Nhưng chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới, đang lúc Nhiếp Hà đang chăm chú quan sát, trên tế đàn lại phát ra tiếng ầm ầm.
Sáu đồ vật miễn cưỡng nhìn giống hình người từ dưới tế đàn chẫm rãi ngôi lên, dựa sát vào giá chữ thập.
Sáu đồ vật này đều dùng vải bố trắng bao lấy, nhìn không ra bên trong là cái gì.
Theo đó xuất hiện còn có một người đàn ông quần áo màu vàng hoa lệ, phía sau hắn còn có một người đàn ông khom lưng cúi đầu đi theo.
Là tư tế, Nhiếp Hà nghĩ.
Nhưng trước mắt còn không tới phiên cô khẩn trương, bởi vì tư tế nhìn thấy người đến cùng đồ vật giống hình người trước mặt, trực tiếp mắng lên.
Lời nói khó khăn nghe đến nỗi Nhiếp Hà không bao giờ muốn nhớ lại.
Những từ trong đống lời nói vô nghĩa của hắn, cuối cùng có một chút hữu dụng chính là giống như Nhiếp Hà phỏng đoán, người tới này là Ôn Cát Na.
Còn vì sao bà ta phải làm này một loạt hành động này ——
“…… Phản bội Ngô Thần…… Muốn vĩnh cửu thanh xuân…… Báo ứng! Sẽ bị Ngô Thần trừng phạt! Tao muốn thay Ngô Thần giết mày!”
Dưới ánh mắt không thể tưởng tượng của hai người Nhiếp Hà, Ôn Cát Na cầm lấy gậy chống trên mặt đất, viên đá trên đỉnh gậy chống phát ra ánh sáng màu hồng quỷ dị, xông thẳng tới người đàn ông, một tia sáng màu hồng chui vào ấn đường hắn.
“A!! Ôn Cát Na, mày là kẻ phản thần…… mày không được chết tử tế!!”
Người đàn ông đau đến mức nằm trên mặt đất run rẩy, trong miệng không ngừng mắng, nhưng Ôn Cát Na lại không nói một lời, lạnh nhạt đứng nhìn.
Tư tế mắng không được bao lâu, thanh âm liền chậm rãi thấp xuống, sau đó nằm trên mặt đất bất động.
Hiện tại trên tế đàn chỉ còn lại Ôn Cát Na cùng một người đàn ông khác.
Hắn vừa mới bắt đầu còn cáo mượn oai hùm đứng phía sau tư tế, nhưng hiện tại giống như chó nhà có tang rút ở một góc.
Thấy Ôn Cát Na cầm theo gậy chống muốn đi tới, người đàn ông “Bụp” một tiếng quỳ xuống, trong miệng kêu: “Đừng giết tôi! Tôi nguyện ý làm tai sai cho bà!”
Khóe miệng Ôn Cát Na dưới mũ choàng nhếch lên, tiếp theo là tiếng cười to vang vọng khắp đường hầm.
Thê lương lại điên cuồng.
Bà dùng gậy chống điểm lên đầu người đàn ông, ánh mắt từ sợ hãi của người đàn ông biến thành mờ mịt vô tình, nghiễm nhiên đã thành một con rối.
“Mày ở đây canh giữ chúng nó, tao đi ra ngoài gặp một người bạn cũ.
”
Người đàn ông cúi người hôn lên giày Ôn Cát Na, máy móc nói: “Dạ.
”