Đúng như lời của Thẩm Hòe An đã nói, tình yêu của bọn họ chỉ là đề tài để các bạn học thảo luận khi nhàm chán, nhưng mọi người đang chuẩn bị bước vào giai đoạn thi đại học, ngoại trừ tràn đầy hứng thú vào mấy ngày trước thì sau đó cũng phai nhạt dần. Thẩm Hòe An vẫn là lớp trưởng ưu tú yên tĩnh của bọn họ, Đường Sùng Ninh vẫn thoải mái tự do như trước, chỉ những lúc ngẫu nhiên nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau thì sẽ nhỏ giọng thảo luận đôi ba câu, nhưng cũng không có ý muốn xúc phạm.
Nỗi phiền muộn của Đường Sùng Ninh cũng dần biến mất, cô trở về con người vốn có của mình, mỗi ngày trải qua rất nhiều niềm vui và hạnh phúc.
Đường Sùng Ninh chú ý đến Nhiêu Hòa Mỹ mỗi khi nhìn thấy cô thì vội vàng cúi đầu xuống, hoảng loạn như cô ta đã làm chuyện gì sai, nhưng cô cũng không quá quan tâm đến, chỉ cảm thấy hình tượng nổi loạn kiêu ngạo trước đây của mình dọa sợ Nhiêu Hòa Mỹ. Cô cũng có nói chuyện này với Thẩm Hòe An, Thẩm Hòe An nói với cô từ sau chuyện kia thì Nhiêu Hòa Mỹ trở nên rất kì lạ, tuy rằng cô ta càng ra sức học tập nhưng hình như càng ít nói hơn.
Tóm lại, cơn sóng gió nhỏ do lòng ghen tị gây ra cứ trôi qua một cách nhẹ nhàng như vậy, chỉ có người khởi xướng là cứ lo lắng hãi hùng cả ngày, còn người trong cuộc thì vẫn thoải mái tự do yêu đương ngọt ngào.
Nhưng thật ra cũng không phải rất tự do, ít nhất là Thẩm Hòe An cảm thấy như thế.
Sau khi chuyện tình yêu của bọn họ được công khai ra ánh sáng, mỗi hành động của bọn họ luôn bị theo sát, sau đó sẽ bị đám người đó phân tích vô cùng rõ ràng. Bọn họ cũng không thể đi đến nhà kho phía trong cùng của phòng y tế nữa, sau khi tan học chỉ dám nắm tay nhau đi một đoạn ở cửa sau trường học, nếu không nhịn được thì lại trốn vào hẻm nhỏ hôn vài phút.
Đường Sùng Ninh vô cùng buồn rầu, phần lớn thời gian của cô và Thẩm Hòe An đều là ở trường học, bây giờ lại không thể nào thân mật trong trường học thật đúng là muốn lấy mạng cô, mỗi ngày chỉ có thể nhìn cái ót của anh mà nuốt nước miếng.
Mấy ngày trước khi bước vào cuộc thi, trường học vì muốn học sinh được thả lỏng nên cực kỳ giàu chủ nghĩa nhân đạo mà quyết định cho toàn bộ các lớp xem một bộ phim điện ảnh.
Vào tiết tự học buổi tối ngày thứ sáu, các bạn trong lớp ở phía sau đem ghế dựa của mình lên phía trước, ngồi vào lối đi nhỏ.
Đường Sùng Ninh thật cẩn thận mà nâng ghế dựa của mình lên, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hòe An nhìn vào đây, trái tim cô đột nhiên nhảy loạn.
Từ sau khi xác định quan hệ, hai người chưa từng xem phim cùng nhau bao giờ, hoạt động tiêu khiển chỉ có làm tình và làm bài tập.
Những việc nên làm đều đã làm, nhưng loại hoạt động ngây thơ như xem phim này cũng làm Đường Sùng Ninh chờ mong không thôi, ai lại không muốn nắm tay người yêu trong rạp chiếu phim tối tăm cùng xem phim tình cảm chứ?
Nhưng cô đã quên, ở đây không phải là rạp chiếu phim, kế hoạch của cô có thể nói là vô cùng khó khăn.
Khi cô đang định ngồi vào bên cạnh Thẩm Hòe An, Tiểu Béo ở phía sau lại thúc giục cô, "Lên phía trước lên phía trước, phía sau còn có bao nhiêu người đang chờ đó!" Một chút khí phách cũng không có, Đường Sùng Ninh tự biết mình đuối lý, cũng không có cách nào để trở mặt, cô hung hăng liếc cậu ấy một cái, buồn bực tiến lên hai vị trí phía trước.
Cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười của Thẩm Hòe An, cô quay đầu lại nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn cô chằm chằm, cô nhíu mày, cực kỳ tủi thân, Thẩm Hòe An dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Không sao đâu."
Trường học chuẩn bị cũng không phải một bộ phim tình cảm lãng mạn sướt mướt gì, mà là phim về đề tài chiến tranh.
Đường Sùng Ninh ngồi ở bàn đầu tiên, hình ảnh và âm thanh vô cùng sắc nét, cô không xem được mấy thứ này, miệng vết thương máu chảy đầm đìa cùng những gương mặt thống khổ đều làm cho ngực cô khó chịu, cô nhắm mắt lại, khi bộ phim đã chiếu được một nửa, cô lén kéo ghế dựa đi ra ngoài, từ ngoài hành lang kéo trở về vị trí của mình.
Trở lại hàng cuối cùng, mấy cái đầu ở phía trước như một đám điểm đen, Đường Sùng Ninh chán chường chuyển tầm mắt, bên tai vẫn là tiếng chém giết và tiếng kêu thảm thiết của binh lính, cô đang định quay đầu xem thì bàn tay đặt trong ngăn bàn bị người nào đó nắm lấy.
Ấm áp lại vô cùng quen thuộc.
Trong khung cảnh tối tăm, tất cả các giác quan càng trở nên nhạy cảm, đầu tiên cô ngửi thấy mùi hương riêng biệt trên người Thẩm Hòe An, sau đó mới nhìn thấy mặt của anh.
Anh đang nhìn cô, sườn mặt của anh bị ánh sáng trên màn hình chiếu vào, một nửa khuôn mặt ẩn nấp trong bóng tối.
Cô nhìn thấy lông mi anh đang run rẩy, trong tiếng máy bay đang ném bom, anh nhỏ giọng hỏi cô: "Làm sao thế?"
"Em không thích xem cái này." Đường Sùng Ninh nhéo nhéo bàn tay anh, bĩu môi trả lời, cô rất muốn dựa vào lòng ngực anh, nhưng tình cảnh lúc này lại không cho phép, hai người chỉ có thể lén nắm tay nhau ở phía dưới bàn học nơi không ai nhìn thấy.
Bộ phim đã chiếu hơn một nửa, đang đến đoạn cao trào, khi mọi người hồi hộp đến mức ngừng thở thì màn hình đột nhiên tối đen...
Có vẻ như tài nguyên phim xảy ra vấn đề.
Bạn học bốn phía trong lớp lên tiếng than thở, toàn bộ lớp học trong nháy mắt như lâm vào một loại tình cảnh vừa ồn ào vừa hỗn loạn.
Đường Sùng Ninh cũng cảm thấy kì lạ, khi đang định ngẩng đầu xem có chuyện gì xảy ra thì cằm của cô đột nhiên bị nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp dán vào da cô...
Anh dịu dàng xoay mặt cô lại.
Cô giống như có thể thấy rõ đôi mắt của anh trong bóng tối vô biên, lấp lánh ánh nước, chứa đầy ánh sao.
Anh nghiêng mặt qua, hô hấp ướt nóng của anh phả vào mặt cô.
Khi môi hai người chạm vào nhau, trái tim Đường Sùng Ninh như muốn nhảy ra ngoài, theo bản năng dùng khóe mắt liếc nhìn bạn học bốn phía, sau khi thấy bọn họ không nhìn vào đây, cô mới dùng sức hôn lại anh.
Gan của Thẩm Hòe An còn lớn hơn cả cô, thậm chí còn thong thả ung dung vươn đầu lưỡi ra tiến vào trong miệng cô, mút lấy đôi môi mềm mại của cô.
m thanh thảo luận sột soạt vẫn chưa kết thúc, ánh sáng trên màn hình cũng không mở lại lần nữa.
Anh hôn đủ rồi mới rời khỏi môi cô, hô hấp nặng nề bồn chồn ở bên tai cô, anh hỏi: "Kích thích không?"
Đường Sùng Ninh đang muốn trừng anh thì lại nghe thấy anh nói: "Anh đã sớm muốn làm như vậy."