Sở Thiếu, Anh Đừng Đến Đây!

Chương 41: Ngàn cân treo sợi tóc



Từ trong năm chiếc xe, tám tên áo đen đeo kính râm bước ra.

Bọn chúng hướng anh cúi đầu chào.

Sở Thẩm Mặc có loại hít thở không thông.

Bọn họ là người của "S", lần cúi chào đó không phải cung kính hay tôn trọng mà đó là cái cúi chào của tạm biệt, bởi chẳng những kẻ nằm trong tầm ngắm của "S" sẽ không thể nào sống sót quay về.

Anh nhíu chặt mày, bàn tay to lớn nắm thật chặt tay nhỏ bé của An Kỳ, tay còn lại ấn nút chiếc máy giấu trong túi quần của mình.

Anh gọi chi viện, chỉ cần câu giờ, người của anh và Mộ Cảnh Thương sẽ đến.

"S, tôi trước giờ không đắc tội với các anh, mạch kinh tế của Willwon là tôi nắm giữ, tôi chết ắt sẽ loạn, các anh suy nghĩ kĩ chưa?"

An Kỳ đằng sau lưng anh cũng không khỏi run rẩy, loại tình huống trước mắt cô cũng biết được rồi, cô và Sở Thẩm Mặc bị người ta ám sát.

Mà trước giờ Sở Thẩm Mặc không sợ trời không sợ đất, hôm nay hắn biết sợ rồi, cô thấy tay hắn lạnh lắm cứ nắm chặt lấy tay cô.

S không đáp Sở Thẩm Mặc, bọn họ chỉ từ trong túi đồng loạt lấy súng ra hướng về phía anh.

Sở Thẩm Mặc biết không đàm phán được lập tức kéo An Kỳ lao vào vệ đường, may là phía trong là rừng, cánh rừng tuy nhỏ nhưng đủ giấu anh và cô.

"Đùng đùng đùng"



Tiếng súng bên ngoài vẫn vang lên không ngừng, đều nhắm ngay đầu của bọn cô mà bắn.

Sở Thẩm Mặc thân thủ luyện từ nhỏ, nhanh nhẹn né hết được đống đạn chí mạng ấy, đồng thời ôm cả cô vào lòng núp sau một gốc cây to.

Anh không ngó mặt ra nhìn, chỉ ôm chặt cô rồi hít sâu bằng mũi thở ra bằng miệng.

Anh nhìn An Kỳ rồi căng thẳng nói.

"Nhớ, đứng ở đây, dù có chuyện gì cũng không được ló mặt ra có biết chưa, nếu chẳng may tôi bị bắn chết thì cứ im lặng trốn đi, chạy theo hướng Đông sẽ ra được khu rừng này, ở đó có người của tôi"

Anh biết bọn chúng khả năng rất cao là Sở Nhất Kiến gọi đến, muốn thủ tiêu anh, nhưng An Kỳ đã thấy mặt bọn chúng, bọn chúng nhất định sẽ không tha cho cô.

Lấy ra cây súng đen vắt bên túi, anh gỡ băng đạn ra đếm, còn đúng tám viên và bọn kia là tám tên.

Không sao, đủ rồi! Anh nhanh chóng lắp đạn lại, giữ chặt súng bên mình.

"Đoàn, đoàn, đoàn"

Bọn chúng bắn đến góc cây của anh, tiếng bước chân ngày càng đến gần. Cảm nhận rõ hướng địch, anh đẩy An Kỳ qua một bên rồi quay đầu.

"Đoàn" viên súng đầu tiên của anh được bắn đi lập tức trúng trán một tên, hắn ngã xuống chết ngay.

Tài thiện xạ của anh trước giờ vẫn luôn khét tiếng trong thế giới ngầm. S được huấn luyện rất tốt từ kỹ năng từng người đến kỹ năng nhóm.

Anh cũng thế, từ nhỏ đã học bắn súng, luyện võ, mấy tên này anh vẫn xử được.

S thấy đồng bọn chết cũng không thấy hoảng, bọn chúng chia người chạy quanh, toan bao vây lấy anh, thế nhưng bọn chúng chỉ mới lướt ngang đã bị anh bắn trúng, không trúng trán cũng trúng tim.

Nhưng một không địch lại mười, bọn chúng đã sắp lập ra thế gọng kiềm, anh nhanh chóng kéo An Kỳ sang góc cây khác.

"Đoàn, đoàn, đoàn" bọn chúng lại bắn.

"Xoẹt" một viên đạn sượt ngay tay anh, cứa rách da thịt máu ướt cả áo anh.



An Kỳ sợ đến run lẩy bẩy, đơ miệng không nói được gì, đến thở cô còn không dám thở mạnh.

Còn tổng cộng 4 tên, nhưng súng anh chỉ còn hai viên đạn.

Hít sâu một hơi, Sở Thẩm Mặc nhét súng trở lại chỗ cũ, anh biết bọn chúng sắp đổi chiến thuật rồi.

Như anh dự đoán tiếng bước chân bốn phía ầm ầm đổ tới, anh buông tay An Kỳ để cô ở sau gốc cây lớn, còn anh thì lao ra thu hút sự chú ý của bọn chúng.

"Đoàn" súng bắn tới, nhưng không trúng anh, chỉ sượt ngang bả vai làm anh đổ máu.

Chỉ là trước mắt anh hai tên cao lớn đang cầm dao lao tới, muốn chém chết anh.

May thay anh né được.

"Cập, bụp, đoàn" tiếng xương cốt va chạm, tiếng súng nổ, tất cả vang lên như một bản âm hưởng chói tay và chết chóc khiến người khiếp sợ.

Sở Thẩm Mặc bẻ cổ một tên sau đó ôm hắn chặn trước mình đỡ vết chém của tên khác, xoay người anh một cước đá bay tên đó khiến hắn đau đến không gượng dậy nổi.

"Đoàn, đoàn" tiếng súng vang lên, anh lại dùng tên bị bẻ cô kia làm khiên chắn chịu đạn, anh lấy ra súng của mình, ngắm chuẩn bắn chết thêm một tên.

Anh lúc này đã thấm mệt, mắt bắt đầu hoa, nhưng vẫn cố giữ vững bản thân nhất có thể, còn một tên nữa thôi, nhưng anh không biết hắn ở đâu.

"Đoàn" lúc này có âm thanh vang lên hai mắt anh trở nên sắc lạnh.

Xoay người…"đoàn" tiếng súng cuối cùng được nổ, tên cuối cùng cũng xử xong.

Sở Thẩm Mặc mệt mỏi ném "cái khiên" anh ôm nãy giờ ra.

"Ư" anh ôm lấy bả vai đang chảy máu của mình, mảnh kính găm trên lưng anh vẫn chưa được gỡ xuống, lại thêm hai ba vết rách thịt da đạn bắn. Đau tận xương, phải nhanh chóng xử lý vết thương, nếu không thì anh sẽ mất máu mà chết.

"Anh có sao không?"

An Kỳ thấy mọi thứ đã ổn liền chạy vội đến chỗ Sở Thẩm Mặc.

Cô khóc rồi, khóc vì sợ, sợ Sở Thẩm Mặc chết, đây là lần đầu cô thấy được cảnh tàn khốc và máu me như kia, sát chết đầy đất, máu chảy thành sông.

"Không sao" - Anh đáp cô.

Trước mặt An Kỳ, anh nhanh chóng thu lại bộ dạng đau đớn của mình, bày cho cô vẻ mặt bình thản.

"Anh…chảy máu kìa" - Cô lắp bắp run run chỉ vào vai và tay của anh.

Anh cười xoà rồi xoa đầu cô, hoá ra cô gái nhỏ này cũng biết lo lắng cho anh.

"Vết thương…"

Anh còn chưa nói hết câu, môi anh đã bị kinh hãi làm cho cắn đờ, con ngươi anh co rút, tay theo bàn năng ôm chặt lấy An Kỳ xoay một vòng.

"Đoàn, phụt"

Tiếng súng vang lên kế đó là tiếng đạn ghim vào da thịt.

An Kỳ ngay lập tức có dự cảm không lành, ngước nhìn lên cô đã thấy ngay khuôn mặt nhăn nhó đau đớn của Sở Thẩm Mặc.

Còn phía xa xa đằng kia tên lúc nãy bị anh đá ngất đã tỉnh lại từ bao giờ, súng hắn đang chỉ về phía bọn cô.

Đúng hơn là chỉ về Sở Thẩm Mặc.