An Kỳ bị anh chọc cho đỏ mặt, cô vùng vẫy rồi tuột xuống giường.
"Anh giữ gậy của anh dùng một mình đi, tôi không có nhu cầu"
Nhặt lấy quần áo của mình cô muốn chạy về phòng mình, chẳng qua đi chưa được ba bước sau lưng cô lại có âm thanh truyền tới.
"Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Người khác ở bên ngoài nhiều như thế, em định dùng bộ dạng này ra ngoài sao?"
An Kỳ quay đầu nhìn anh. Rồi bây giờ cô không ra ngoài được thì làm sao? Đều tại hắn.
"Tôi chuẩn bị cho em hết rồi, nước pha sẵn còn có quần áo cho em"
An Kỳ nghệt mặt ra, cô hít sâu một hơi rồi lo lắng hỏi anh.
"Sở Thẩm Mặc, anh có gì uất hận thì cứ nói cho tôi biết, anh thà thẳng thắng đánh mắng chứ đừng giả vờ thế này"
Anh tốt với cô, cô có loại ớn lạnh, chắc chắn cho rằng đây là ân huệ cuối cùng trước khi đưa cô ra t.ử h.ình.
Sở Thẩm Mặc cười cười rồi anh chầm chậm tiếng đến chỗ cô ép cô lui dần về phía sau, cuối cùng ép cô sát vào tường. Nâng lên một lọn tóc của cô anh khẽ ngửi.
"Không phải nói với em rồi sao, tôi cho em quỵt nợ, sau này chỉ cần bên cạnh tôi là được, bướng bỉnh thế nào tôi cũng chiều em"
Khuôn mặt đẹp trai của anh phóng đại trước mắt cô lại còn thêm câu nói mật ngọt như thế, tim An Kỳ dù cứng rắn nhưng vẫn dao động liên hồi.
Tên điên này! Hành hạ cô cho đã bây giờ lại nói lời ngọt ngào sao?
Sở Thẩm Mặc như nhìn ra được suy nghĩ của cô anh lại nói tiếp.
"Em yên tâm, tôi không phải vì phát điên đâu. Tôi nói đều là thật! Lúc trước là tôi làm sai với em"
Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình, trong phút chốc An Kỳ cũng bị làm cho rung động.
Chỉ là sao cô cứ có cảm giác lạ lẫm vẫn chưa tin được tên ác ma khiến cô sợ hãi giờ lại đối tốt với cô, khuôn mặt thanh thuần không khỏi hiện lên e thẹn.
"Anh…anh đi ra cho tôi tắm"
Sau cùng cô quyết định đánh lạc hướng không muốn ở cùng anh nữa, cô sợ cô trụ không nổi.
Thế rồi anh tránh thật. Cô nhân cơ hội chạy nhanh vào phòng tắm.
Sở Thẩm Mặc dựa vào tường khoanh tay nhìn theo bóng lưng của cô.
Anh tuyệt đối sẽ không để mất cô, dù bất cứ giá nào cũng giữ cô lại bên mình.
Cô tắm xong thì đến anh, cả hai xong xuôi rồi thì xuống lầu.
Chỉ là còn chưa xuống tới đã nghe tiếng vang rộn ràng.
"Ai cho anh đến đây? Ăn trực hơn 8 ngày rồi không biết ngại hả?"
Là giọng của Phương Tịnh Nghi.
"Tôi không những ăn trực, cô mà cứ như vậy tôi sẽ ăn luôn cả cô"
Mộ Cảnh Thương tựa lưng vào ghế hai mắt hờ hững nhìn Phương Tịnh Nghi.
Sở Thẩm Mặc về rồi, hắn không sợ đâu. Hắn có bảo kê rồi.
"Cho anh ăn ghế thì có"
Phương Tịnh Nghi bị sự vô sỉ của Mộ Cảnh Thương chọc cho giận dữ.
Cầm lên cái ghế tựa hồ muốn ném qua Mộ Cảnh Thương.
Mộ Cảnh Thương bị doạ cho sợ hãi ra mặt. Phương Tịnh Nghi không đùa đâu, cô ném thật đó.
Mà thật may lúc này Sở Thẩm Mặc cũng đi xuống, Mộ Cảnh Thương như bắt gặp được cứu tin của mình liền chạy đến nũng nịu.
"Mặc Mặc, cậu coi Phương Tịnh Nghi, cô ta hung dữ quá tớ sợ, câu không biết mấy ngày cậu đi tớ phải sống trong địa ngục trần gian đâu"
Phương Tịnh Nghi bĩu môi khinh thường đặt xuống cái ghế cô chán ghét nhìn hắn.
Tưởng như nào lại đi mách Sở Thẩm Mặc.
"Tịnh Nghi cũng không phải khi không đánh người. Tịnh Nghi, cô cứ đánh cậu ta đi, gãy cây xương nào tôi đi nối lại cây đó"
Nói rồi Sở Thẩm Mặc ôm eo An Kỳ tiến đến bàn ăn.
Mà chỉ một câu như vậy lại có sức sát thương công phá mạnh mẽ xuyên qua trái tim Mộ Cảnh Thương.
Hi vọng cuối cùng của hắn cũng bị dập tắt sao?
Chỉ thấy Phương Tịnh Nghi nhìn hắn lom lom, tay cầm cái ghế run run.
Mộ Cảnh Thương chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, mong cô tha mạng.
Ấy vậy mà cô tha thật, quay phắc mặt đi tiến vào trong bếp.
Mộ Cảnh Thương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực Phương Tịnh Nghi không thể đánh thắng được hắn nhưng đáng ghét là cô đánh hắn, hắn không nở đánh lại.
Thế nên cô mới lộng hành thế đó.
Mà kệ đi, anh vì miếng cơm manh áo vì bữa ăn trực này, anh chấp nhận sự hung dữ của cô.