Tên đàn ông đó ghé vào tai cô, dùng âm thanh không mấy trong trẻo nói cho cô nghe.
"Ngồi yên, làm theo lời bọn này, nếu không thì đừng trách."
An Kỳ hít sâu một hơi, biết rằng phải bình tĩnh, cô nhẹ giọng nói.
"Các anh muốn gì?"
Bọn chúng kéo mặt nạ lên, nói nhỏ vào tai cô.
"Cướp!"
Nói rồi bọn chúng bắn thẳng súng lên trời.
"Đoàn" âm thanh lớn khiến mọi người trong rạp chạy tán loạn.
An Kỳ khẽ giật mình, bọn này điên rồi sao?
Còn chưa kịp để cô kịp định hình bọn chúng kéo cô đến quầy thu ngân.
Một tên dí súng vào nhân viên, một tiếng dí súng vào cô.
"Giao hết tiền ra đây!"
Bọn chúng ra lệnh, ném ra một cái túi to. Cô nhân viên kia tay chân run lẩy bẩy mồ hôi đổ đầy đầu, tay run run lấy tiền cho bọn chúng. An Kỳ cũng thế, tim cô đập nhanh liên hồi.
Giờ đây cô lại nhớ, nhớ đến Sở Thẩm Mặc, thật mong anh mau xuất hiện.
Cô cũng không biết từ khi nào mình lại ỷ vào anh nhiều đến thế.
Tựa như ông trời nghe thấy tiếng gọi của cô.
Từ đằng xa Sở Thẩm Mặc cầm trên tay hai cây kem ốc quế bước đến gần.
Bọn chúng cảnh giác chỉa thẳng súng về phía anh.
"Mày đi đâu?"
Sở Thẩm Mặc lại chớp chớp mắt nhìn bọn chúng, An Kỳ cũng run rẩy. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra.