Sở Thẩm Mặc lại phớt lờ lời cô nói, tay anh ở trên nụ hoa đỏ hồng của cô khảy nhẹ.
Một dòng điện liền chạy khắp cơ thể An Kỳ khiến cô run rẩy, cảm giác xa lạ khiến cô co rúm người.
"Ư…Mặc"
Cô nỉ non gọi tên anh lại khiến cho anh càng thêm thích thú, bàn tay hư hỏng không an phận lần mò xuống cấm địa vạn phần xinh đẹp của cô.
Tay anh xoa lấy hạt ngọt lại miết nhẹ hai bên cánh hoa e thẹn.
"Ưm…đừng mà.."
Bàn tay nhỏ của An Kỳ bắt lấy tay anh cố kéo ra, cảm giác này lạ lắm cô không biết là gì nữa, sợ hãi có ngại ngùng có thêm vào đó là chút thích thú.
Chỉ là sợ hãi vẫn là nhiều hơn.
Sở Thẩm Mặc cười gằn hôn lên đỉnh đầu cô như an ủi lại như dỗ dành, ngón tay thon dài từ từ đâm sâu vào trong không ngừng rút ra đâm vào, chốc chốc lại lựa vào điểm nhô lên của cô chà mạnh.
An Kỳ bị anh làm cho mê mang, đôi chân trắng ngần vô thức mở ra, bên miệng rỉ rả từng tiếng yêu kiều.
Cơ thể cô nóng quá, tựa hồ như sắp tan chảy rồi.
Anh càng làm càng nhanh lúc cô không để ý cho thêm một ngón tay vào, tay phía trên lại xoa nắn không ngừng.
"Ưm…"
An Kỳ cắn lấy môi dưới của mình người ngửa ra phía sau dựa vào lưng anh.
Cơ thể như có thử gì đó sắp trào dâng.
Thế nhưng đột ngột anh không làm nữa, tay anh bất động.
Một cổ cảm giác hụt hẫng trống vắng ập đến An Kỳ, cô giờ đây như người sắp leo lên đến đỉnh núi lại trượt chân ngã về vạch xuất phát.
Cảm giác chơi vơi vây kín cô, đôi mắt hạnh to tròn vì ấm ức mà dâng lên tầng nước sóng sánh.
Cô quay đầu lại nhìn Sở Thẩm Mặc lại thấy anh cười nụ cười thích ý.
"Sao thế? Anh dừng lại đúng ý em rồi còn gì?"
An Kỳ bậm bậm môi lắc đầu.
"Không…không phải"
Câu trả lời của cô vừa hay lại hợp ý anh.
"Em muốn thế nào?"
Mặt An Kỳ đỏ tận mang tai, đôi môi run rẩy mấp máy mấy lần cuối cùng vẫn không nói được gì.
"Hửm?.."
"Ư…"
Sở Thẩm Mặc đột ngột nhích ngón tay lên, chạm vào vách thành bên trong, làm cô giật bắn mình, cơ thể run run.
"Em muốn…muốn nữa"
Cuối cùng trong sự bất ngờ cô đã nói ra ý nguyện của mình.
Anh chịu không được má cười ra tiếng, đưa tay ra khỏi người cô, đặt hai tay lên chiếc mông tròn trịa của cô.
"Được, anh cho em"
Anh từ từ nâng mông coi lên, đặt cô ngồi trên niềm kiêu hãnh đã sớm ngẩng cao đầu của mình.
Tay anh ấn mạnh xuống toàn bộ của anh liền đi vào trong cô.
"Ư…ha"
An Kỳ bứt rứt kêu lên. Thứ này to hơn lại còn nóng hơn tay của anh. Cảm giác mang lại còn lạ lùng hơn.
Nóng, nóng như muốn thiêu đốt cô.
Chưa kịp để cô thích như tay anh trên eo cô đã không ngừng động đậy, kéo cô lên lại ấn cô xuống.
Kiện eo mạnh mẽ cũng đẩy lên theo.
Nước trong bồn bị sự mãnh liệt của anh làm tràn ra ngoài ào ào.
Anh càng đâm An Kỳ càng mất sức, cả cơ thế không có điểm tựa, hai tay cô bấu chặt thành bồn tắm giữ vững mình để không bị ngã.
Cô quả thật quá ngây thơ như một chú cừu non đứng trước con sói già giang manh như Sở Thẩm Mặc nhất định phải thua cuộc, chỉ có thể mặc anh ăn sạch mình.
Làm được một lúc hai tay nhỏ bé của An Kỳ mỏi nhừ, không tiếp tục nắm được nữa.
"Mặc…em mỏi"
Cô khẽ khàng kêu lên Sở Thẩm Mặc cũng nhận ra.
Đôi tay nhỏ bé của cô đang run lên. Rất nhanh trong đầu anh đã có giải pháp.
Anh ôm lấy eo cô dùng sức lực của mình xoay cô một vòng để cô mặt đối mặt với anh.
Cô nhìn anh, đôi mắt ngây thơ nay giăng đầy xuân tình đủ dìm chết bất cứ người nào.
Mà Sở Thẩm Mặc chính là người chết chìm đấy.
Anh hôn lên tai cô rồi thì thầm.
"Ôm anh chắc vào"
An Kỳ tuy không biết gì nhưng vẫn nghe lời anh, hai tay nhỏ bé choàng qua cổ anh, đôi chân thon dài cũng vòng qua hông anh khoá chặt.
Chỉ đợi như thế Sở Thẩm Mặc liền đứng lên khỏi bồn tắm. Nước từ trên người anh và cô lần lướt chảy xuống.
Giữa cả hai vẫn đang giao thoa không chút tách rời.
Anh không nói gì, chỉ ôm cô, bước ra khỏi bồn hướng đến chiếc giường lớn bên ngoài, mỗi bước đi của anh nơi kia lại đâm vào sâu hơi đồng thời kéo theo tiếng rên rỉ yêu kiều của An Kỳ.
Đi được đến giường anh liền buông cô ra để cô nằm trên giường, còn anh lại đè lên cô.
"Như thế này thì em không mỏi nữa rồi."
An Kỳ tiếp nhận biện pháp này của anh, cái đầu nhỏ khẽ gật.
"Vân…ư."
Còn chưa đợi cô nói dứt câu, anh lại tiếp tục chuyển động.
Trên giường rộng rãi làm anh càng dễ tung hoành, tốc độ ra vào ngày càng kinh người.
An Kỳ chỉ có thể nỗ lực tiếp nhận anh, trong vô thức cô lại đáp ứng anh vô điều kiện, phó thác thân thể mình cho anh.
Có lẽ là vì cô quá yêu anh.
Không biết qua thêm bao lâu, cuối cũng Sở Thẩm Mặc cũng sắp đến đỉnh điểm, anh dữ dội luân động trong người cô.
Dịu dàng vén mái tóc của cô ra sau tai, anh hôn lên má cô.
"Kỳ, anh yêu em"
Vừa dứt lời anh đã ôm chặt lấy cô, mà cô cũng đến với anh, đôi chân trắng nõn kẹp chặt hông anh.