“Đừng tự cho mình là thanh cao, tôi hiểu cô đang nghĩ gì. Lúc nào cũng tỏ vẻ vô tội nhưng thực chất là âm thầm đâm chọt sau lưng người khác. Thẩm Vân Hạ, mang mặt nạ hoài cô không thấy chán sao?”
Sự kiên nhẫn của cô có giới hạn, cảm giác máu nóng đang dồn lên mặt. Bước tới trước mặt anh, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cô trịnh trọng tuyên bố cho Sở Mộ Bạch biết, mình là người như thế nào: “Nếu anh đã chán ghét tôi như vậy thì ly hôn đi. Con tôi sẽ tự nuôi, đảm bảo không làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của anh và Joyce. Vậy hài lòng anh rồi chứ?”
Những lời anh nói cô đã nghe rõ, không có ý định đôi co với Sở Mộ Bạch thêm nữa. Cô về đây sống là vì hai đứa nhỏ, vì nghĩ cho bà Ân Hiểu Cầm muốn gần cháu nên mới đồng ý. Nhưng bây giờ thì rõ rồi, cô ở thêm chỉ khiến người ta thấy ngứa mắt mà thôi.
“Đừng tưởng tôi không biết là cô đang nghĩ gì. Cô muốn ly hôn để được chia tài sản chứ gì, tôi không có ngu đâu.”
Trong mắt Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ là người mưu mô, tính toán và tham lam. Anh muốn giày vò để cô biết thế nào là đau khổ, hơn là toại nguyện cho Thẩm Vân Hạ. Ly hôn ư, còn lâu anh mới đồng ý.
“Anh yên tâm, tôi không cần tài sản của anh. Bốn năm qua tôi có thể tự mình lo được cho hai đứa con, đương nhiên bây giờ cũng có thể.”
Thẩm Vân Hạ khẳng định, ánh mắt vô cùng bình thản. Nếu cô cần tài sản của nhà họ Sở, bốn năm trước cô đã ra tay hành động rồi chứ không phải đợi đến bây giờ. Cô không có dã tâm, nhưng người ta lại không thấy điều đó.
“Tôi không thể tin tưởng cô được. Người như cô bề ngoài chỉ tỏ vẻ yếu đuối, đáng thương nhưng ai biết được bên trong cô đang âm mưu chuyện gì. Nói tóm lại là tôi không đồng ý ly hôn.”
“Vậy thì đừng làm phiền tôi nữa.”
Thẩm Vân Hạ quay mặt bỏ đi, trở về phòng. Nằm ôm hai đứa con ngủ, cô rơm rớm nước mắt. Đến cuối cùng, cô chẳng biết mình đã làm gì sai mà phải chịu đựng sự sỉ nhục này. Không lẽ kiếp trước cô đã gây nên tội nên kiếp này cô phải trả giá? Cô không biết cũng không buồn nghĩ đến nữa. Mọi thứ nên trực tiếp đối diện thì hơ, không nên nghĩ nhiều.
Sáng hôm sau, Thẩm Vân Hạ tỉnh giấc khi nghe tiếng ồn từ bên ngoài vọng vào. Cô vừa bước xuống giường, nhìn xuống lầu một thì thấy Joyce cùng với Sở Mộ Bạch bước vào, quản gia cầm theo hành lý đi sau họ.
“Mẹ!”
Bất chấp việc bà Ân Hiểu Cầm phản đối, Sở Mộ Bạch vẫn quyết định theo ý mình.
“Ừ!” Ân Hiểu Cầm lãnh đạm đáp lời, miễn cường đón nhận thêm thành viên mới trong căn nhà này.
“Để anh đưa em lên phòng.”
“Dạ!”
Khẽ cúi đầu chào bà Ân Hiểu Cầm, Joyce theo Sở Mộ Bạch đi lên trên. Không biết vô tình hay cố ý, Sở Mộ Bạch sắp xếp chỗ ở của Joyce gần với phòng của Thẩm Vân Hạ. Nhìn thấy hai người họ tình tứ trước mặt mình, cô trở về phòng, tỏ vẻ không quan tâm.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Joyce xong, Sở Mộ Bạch tìm đến Thẩm Vân Hạ để nói chuyện. Lúc này hai đứa nhỏ đã đi học, căn phòng chỉ còn lại hai người họ.
“Anh lại muốn gì nữa đây?”
Cũng như hôm qua, Thẩm Vân Hạ nghĩ Sở Mộ Bạch đến tìm mình để chất vấn. Nhưng không, anh vô cùng thòng thả bước vào, còn có ý khiêu khích:
“Cô bảo cô không quan tâm nên tôi đã đưa Joyce về đây sống. Sắc mặt cô không được tốt, không phải là cô đang khó chịu đấy chứ?”
“Tôi không rảnh.”
Thẩm Vân Hạ lạnh lùng trả lời, tranh thủ gấp mùng mền chiếu gối, cố tình không nhìn vào mắt Sở Mộ Bạch.
“Bây giờ Joyce đã ở đây, việc chăm sóc cô ấy giao lại cho cô.” Sở Mộ Bạch ra lệnh, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của Thẩm Vân Hạ. Cũng đúng thôi, với anh thì cô chẳng khác nào một người làm trong căn nhà này, không hơn không kém.
“Tại sao tôi phải chăm sóc Joyce? Đại thiếu gia như anh chẳng lẽ không có tiền để thuê người lo cho cô ấy sao?”
Thẩm Vân Hạ có phần bức xúc. Dù sao cô cũng là mẹ của hai đứa nhỏ, vậy mà anh ta lại xem cô như người giúp việc.
“Cô hãy chứng minh là mình không có dã tâm đi. Với lại, cô đã cướp đi vị trí vốn thuộc về Joyce, bản thân cô cũng nên làm gì đó để bù đắp chứ!”
Suy đi nghĩ lại, Thẩm Vân Hạ không muốn căn nhà này lại nổi lên sóng to gió lớn. Cô chỉ muốn một cuộc sống yên bình, Tiểu Thành và Tiểu Nặc có thể bình an mà lớn lên. Cô không có ý định hãm hại Joyce, cũng không có gì phải né tránh.
“Được, nếu đó là điều anh muốn.”
“Vậy phải làm phiền cô rồi. Hy vọng cô sẽ làm tốt bổn phận của mình, đừng có vượt quá phận sự.”
Sở Mộ Bạch bước ra khỏi phòng, tâm trạng vô cùng phấn khích vì cảm giác chiến thắng. Sau lưng anh, Thẩm Vân Hạ buông tiếng thở dài. Những ngày tới sẽ không dễ dàng gì, cô cần phải mạnh mẽ để vượt qua. Hy vọng đến một lúc nào đó, cô có thể tự do sống cuộc đời mà mình mong muốn.