Sơ Tình Lưu Niên

Chương 13: Bạn Diệp



Diệp Ngạn không hỏi thêm gì nữa,tuy vẫn còn đắn đo suy nghĩ. Gác lại tâm tư, ánh mắt như không như có đánh giá sơ bộ món tráng miệng toàn hoa hồng nồng nàn,chú ý nhất hai ly Cocktail hoa hồng đặt ở trung tâm.

Thức uống ngọt ướp lạnh được rót ra ly martini miệng tròn hình phễu thẩm mỹ quan khá tốt. Nước ép nam việt quất Cranberry hoà chung với monin hương hoa hồng màu sắc tươi sáng tan đều từ trên miệng ly chảy xuống đáy tràn lan lớp tinh màng lấp lánh dưới ánh đèn phòng vàng cam tỏa ra mùi sinh tố xoài ngọt thanh sánh mịn và bọt rượu Vodka nước trong suốt . Trên đỉnh còn rắc cánh hoa hồng nguyên cắt hình trái tim.

Trông khá ngon mắt, chỉ là thưởng thức trong miệng không biết có ngon như bề ngoài hay không nữa,lỡ độc chết đi vào nhà xác lạnh lẽo, nghĩ đã sợ hãi lông trên người dựng tắp lự.

Khương Du cười híp mắt,hỏi:

"Chê tôi à? Cứ nhìn chằm chằm nó không mất miếng nào đâu. Hay sợ tôi đầu độc cậu?"

Cậu muốn cướp lại ly Cocktail hoa hồng,dám chê đãi ngộ đặc biệt. Nhưng Diệp Ngạn giữ lại không chịu nhả ra, miễn cưỡng nhấp môi cảm nhận . Vị giác được kích thích, đầu lưỡi tê râm ran,hương hoa hồng nồng đậm say đắm quyến rũ bí ẩn hài hòa hàm lượng cồn của rượu Vodka trung tính cay nồng, ấm áp lan tỏa từ cổ họng xuống dạ dày đặc biệt ít ngọt, ít đắng vừa miệng êm dịu thanh mát.

Nét mặt Diệp Ngạn thật thà không hề diễn kịch lâng lâng triền miên thử thêm thìa bánh ngọt . Sớm biết nó ngon đến phát dại đã ăn từ đầu . Diệp Ngạn nhận thấy mình hình như càng yêu cậu hơn,còn có thể yêu nhiều hơn nữa, đơn phương lâu hơn nữa.

Khương Du dùng thị giác đánh giá, "Alpha" tính tình tốt đẹp giấu tên nào đó bị biểu cảm chân thực đến từng cọng lông tơ mà trưng ra bộ dạng ngạo nghễ kiêu kì chưa từng thấy:

"Có phải si mê tài nghệ của tôi rồi không,bạn Diệp?"

"Ừ."

Này này, phủ nhận đi chứ, nó mới đúng kịch bản.

Khương Du ngắm bạn Diệp ăn no uống say,đổi đề tài mới:

"Ăn xong rồi nhỉ,về kí túc xá nhé."

Diệp Ngạn cẩn thận xếp lại đồ ăn dư thừa, uống cạn ly Cocktail hoa hồng gật gật đầu.



"Không cần,tí khác có người dọn."

Khương Du nói.

"Mang về được không ?"

Cậu nghe xong sững người,nụ cười chợt tắt ngang.

"Nếu muốn,lần sau tôi chiêu đãi, muốn mang về tùy cậu. Nấu ăn ở kí túc hơi khó, nguyên liệu không có đủ."

"Đừng lo."

Diệp Ngạn chen ngang lời,khảng khái lấy túi nilon chia ngăn đựng thức ăn cất gọn vào hộp bánh được đưa cho.

Khương Du không cản thêm,hai người lần nữa đi qua đám đông hóng hớt thoát một kiếp nạn.

Bước đi trên khoảnh đất đông người qua lại,hương cỏ dại thanh mát được cơn gió phát tán diện rộng chui tọt vào khoang mũi mát lạnh kinh thiên lan ra khắp da đầu. Thời tiết bắt đầu trở trời, cảm giác se lạnh đang mỗi lúc một rõ ràng,mồn một tiếp xúc làn da người sống, tiếng gọi mềm mại lanh lảnh phát ra từ đằng xa ngoái nhìn tìm kiếm bóng người.

Thiếu niên rạng ngời sáng chói đi đến,màu da trắng bật thu hút. Mặt mũi thư sinh nho nhã đẹp cuốn hút,sống mũi thẳng sát gần mặt cậu:

"Đại ca, đây là?"

"Để tôi đoán thử nào, có phải là chị dâu đúng không ?"

Đồng tử cậu thiếu niên nở rộ, sáng lấp lánh qua bầu trời buổi chiều tối ráng mỡ óng ánh.

Khương Du nghe xong đứng chết trân như cỗ máy robot lỗi kĩ thuật. Người đi đường thậm thò nhìn hai thanh niên đấng mày râu cao to qua lời phát biểu yêu đương từ thiếu niên nọ.