Tinh Kiều lau giọt nước mặt lưng tròng,cười khúc khích:
"Ai da, còn nhìn ra cả ánh mắt người ta muốn nói gì cơ . Thế nào, có phải tiểu thiếu gia Du Du của chúng ta muốn yêu đương rồi không? Hoa hồng nhỏ, tớ tò mò người cậu xem trọng nha,nhan sắc và phẩm chất chắc không tồi đâu nhỉ?
Trái tim Khương Du lệch đi một nhịp, huyết áp tăng cao đột ngột xấu hổ không dám nhìn thẳng Tinh Kiều, giọng nói lông vũ hỏng hoarse kéo căng ủy khuất:
"Đừng trêu ghẹo tớ, tớ chỉ xem Diệp Ngạn là bạn thôi. Thích kiểu bạn bè,là bạn tốt cả đời."
Tinh Kiều tính vốn trêu dai, nhìn thấy biểu cảm đặc sắc của người bạn thân mắc chứng kiệm lời khô khan không khỏi thích thú:
"Bạn thân cả đời cơ,hihi, tớ với cậu có phải bạn thân cả đời không?"
"Đương, đương nhiên rồi. Cậu còn giống như là người thân của tớ nữa."
Khương Du bĩu môi trong bất lực, hừ hừ đe doạ một cách đáng yêu vô lực.
"Vậy nha, tớ đến kì phát tình dễ buồn ngủ,mắt sắp díu lại với nhau rồi, ngắt máy nhé."
"Ừa,hoa hồng nhỏ giữ gìn sức khỏe ."
Sau cuộc điện thoại,Tinh Kiều bội phần lo lắng cho Khương Du. Nói thật, cậu cảm thấy người tên Diệp Ngạn kia chưa thực sự quá đáng tin. Bé hoa hồng nhỏ ngốc nghếch, cậu ta có tốt đến mấy thì cũng phải cảnh giác chứ,ở chung kí túc xá xác xuất để lộ giới tính hoàn toàn có khả năng xảy ra.
"Để xem nào, Diệp Ngạn. Phải gặp mặt một phen cho biết mặt, tiện thể xem xem kẻ này là người như thế nào, bỗng dưng chuyển trường, trùng hợp ngẫu nhiên hay mang kế hoạch gì, tốt nhất là đừng phụ kì vọng của
"Diệp Ngạn, hôm nay là ngày tốt gì mà cậu đến nhà tôi thế?"
Chàng trai sớ hữu làn da ngăm đen cường tráng cao to mị lực, sông mũi thăng tăp và đường nét thư sinh nho nhã trên khuôn mặt hoàn toàn đôi lập với cơ bắp sản chăc nó nang cười cười trong vừa khù khở vừa chât phác thật thà. Nhưng tính cách hơi tăng động thích pha trò khiến người khác buồn cười nghiêng ngả
Diệp Ngạn như có như không phớt lờ câu hỏi của Tiêu Ân Tuấn điểm tĩnh nhạt nhẽo:
"Tiện đường.
Câu trả lời khiến đối phương nghe xong liền cảm thấy mình chỉ như một chốn dừng chân tạm bợ có cũng được không có cũng chẳng sao. Giọng điệu đáng ăn đòn nhưng Tiêu Ân Tuấn biết giới hạn của bản thân, căn bản không phải đối thủ của người này, đánh nhau thì người thiệt chỉ có hắn.
Tiêu Ân Tuấn nhìn Diệp Ngạn lôi ra một cái hộp xinh đẹp ngăn tầng, bên trong chứa toàn là đồ ngọt hương vị hoa hồng đỏ ngứa miệng huơ múa.
Hình như đây là kiểu dáng thương hiệu của tiệm Cà phê & bánh ngọt "Get hitched" nổi tiếng ở thủ đô Nam Kinh phồn hoa ai mà chẳng biết, chuyện tình đằng sau chuỗi quán cũng ngọt ngào sâu răng.
Diệp Ngạn là kiểu người vô tình, cực kỳ ghét bỏ mấy loại đồ ngọt bánh trái linh tinh, Tiêu Ân Tuấn cảm giác đôi mắt mình hiện tại cận loạn đan xen. Ước chi thị lực hắn giảm xuống thật thấp, tốt nhất là kiểu nhìn trong vòng bán kính 0,5 mét thấy mù mịt sương mờ không rõ gì với gì, miệng môi trộn trạo lắp bắp kinh hãi:
"Cậu, cậu, cậu ăn đồ ngọt. Sắp đến ngày tận thế à,dạo này không cập nhật tin tức thiên văn khí tượng gì cả,ha ha . Kiểu hộp bơ ngấy hồng phấn gì đây,hàm lượng glucose trong mấy loại bánh này còn cao hơn tỉ lệ sinh viên mới ra trường thất nghiệp ha."