Diệp Chấn lên cơn phát bệnh cũ,hô hấp trở nên khó khăn lật đật giở mấy viên thuốc an thần nhét sâu vào cuống họng cố hít thở đều đặn.
Cũng không biết là bệnh thật hay giả vờ, Diệp Vọng với Diệp Ngạn không giấu được sự lo lắng hướng ánh mắt ân cần nhìn người cha gà trống nuôi con. Bỏ đi định kiến giới tính có lẽ ông ấy vẫn là người cha tốt bởi họ chính là một tay ông nuôi lớn khôn, giáo dục tốt thay cả phần người mẹ quá cố.
Diệp Ngạn biết bây giờ ông không thể chấp nhận chuyện của mình bèn quay sang dặn Diệp Vọng đang dìu Diệp
Chấn lên sofa:
"Nhờ em chăm sóc cha. Thưa cha,con xin phép đi trước. Bây giờ chúng ta ai cũng cần bình tĩnh lại."
"Có giỏi thì con đi luôn đi,đừng bao giờ vác mặt về tìm ta nữa, cứ để ta theo mẹ con hừ."
Diệp Vọng ở giữa khó xử, vừa thấy có lỗi vừa không biết xoa dịu hoàn cảnh hiện giờ như thế nào cắn răng gật đầu bất đắc dĩ.
"Cậu muốn đi đâu?"
Khương Du gửi định vị khu nhà 20E cách xa trung tâm thành phố,địa điểm là ngôi biệt thự tách biệt hoàn toàn với đường xá đông đúc ồn ào hiếm hoi.
Người tài xế trung niên đánh giá cậu nhóc trước mặt ngoan ngoãn tử tế hơi kiệm lời. Ông còn loáng thoáng ngửi thấy mùi hương rượu trung tính quyện hòa cùng vị hoa hồng nồng đượm lan tỏa khắp ngóc ngách xe.
Ông nhịn không được nhắn nhủ chân thành:
"Cháu trai à, yêu đương cũng phải có chừng mực thôi nhé, quá lắm thì đánh dấu tạm thời thôi đừng quá trớn mà làm loại cả đời khổ cả hai, còn trẻ ấy đầu óc suy nghĩ đơn giản không tính đến hậu quả khó lường."
Khương Du lập tức có phản ứng phủ nhận:
"Dạ? Y bác là sao ạ? Cháu đâu có người yêu cái gì cũng chưa từng làm ."
Tài xế không mấy tin tưởng mấy tên nhãi miệng lưỡi giảo hoạt nói thêm:
"Không cần phải giấu giếm, ta làm nghề này gần ba mươi năm rồi, loại người nào cũng từng gặp, cháu nói dối cũng thật qua loa, mùi hoa hồng của bạn gái cháu hòa với rượu nhạt vương ra khắp xe kìa."
Biểu tình trên mặt Khương Du trở nên kinh hồn bạt vía,nụ cười méo xệch hiện trên gương chiếu hậu.
Thật muốn khóc quá, càng giải thích càng nát. Chẳng lẽ lại bảo bạn gái trong lời của bác là cháu,còn cháu là bạn cháu. Hai bọn cháu xảy ra xô xát có đọng lại ít mùi!À không đúng, là cháu đánh người ta mới đúng, người ta cái gì cũng dung túng cho cháu.
Chiếc xe bon bon chạy để lại Khương Du tự biên tự diễn, trọng tâm là tin tức tố của cậu hình như có chút rõ ràng hơn nhỉ,đợi về nhà âm thầm khám thử. Rất nhanh xe đã dừng lại, tài xế nói:
"Đến nơi rồi, có cần vào sâu hơn không?"
"Thôi ạ, cháu tự đi bộ vào trong. Cảm ơn ạ."
Khương Du nhấc một chân xuống xe, cúi đầu cảm ơn, lấy điện thoại ra thanh toán tiền rồi lững thững đi đến một ngôi biệt thự xa hoa cô lập giữa vườn cỏ mùa hạ xanh mướt mát.
Bước qua cánh cổng lớn mở rộng rãi, cậu dừng chân ngắm nhìn quang cảnh xung quanh đã thay đổi khá nhiều nhưng cái lạnh giá cô độc thì còn nguyên. Đắn đo một hồi cậu vẫn quyết định mở cửa, bên trong người làm lác đác có một dì giúp việc với một bác quản gia và mấy người làm trẻ tuổi cung kính cúi chào.
Quản gia đứng tuổi họ Lâm hòa ái:
"Cậu chủ, ông chủ và ông cụ ở trong phòng ngủ với bác sĩ Trương. Ông chủ dặn cậu về thì dẫn cậu tới."