Đứng trước cánh cổng ngăn vách giữa tòa nhà O và tòa nhà A, Khương Du cười mỉm:
"Đưa tôi tờ đơn, quản lý ký túc dễ tính lắm,đừng vi phạm quy định là được."
Ánh mắt Diệp Ngạn cùng lúc chạm nụ cười rạng rỡ tựa ánh nắng hạ ấm áp rạng ngời chói chang đến thời gian cũng không thể cướp đi đọng lại một mảng u tối, hoàn thần rời đi.
Cậu sững người sượng trân, lần đầu tiên có người phản ứng cao trào thái quá khi nhìn thấy nụ cười "gió lao xao cây lao đao động lòng người" mọi người thường ca tụng hết lời.
Là xấu? Hay đáng sợ?
Bởi vậy mới sinh ra thuyết tương đối, trên đời chẳng có gì là tuyệt đối cả. Cứ cho là dung mạo Khương Du có thể làm tan chảy trái tim vạn sinh linh nhưng chẳng rã đông nổi viên Bạch kinh tuyết Diệp Ngạn đi,dù sao kết cục này chẳng ngoài dự đoán của Khương Du.
Tiết học buổi chiều theo quan sát của cậu, Diệp Ngạn không sôi nổi mấy về mặt cảm xúc, nói trắng ra là kiểu người lạnh lùng bẩm sinh,giao tiếp cố gắng lắm được một câu sẽ giản lược bớt thành phần chủ hoặc vị .
Alpha nhìn vào đã thấy tư chất lãnh đạo, hoàn toàn khác Khương Du,tốt tính dễ gần ,cư xử hoà nhã thân thiện người khác vừa gặp liền yêu thích. Nhiều lúc tính cách chẳng giống Alpha,na ná Omega anh đào dịu dàng đằm thắm.
"Cô Nhã, duyệt đơn hộ em ạ. Có bạn cùng phòng muốn ở ghép."
Người phụ nữ phúc hậu hiền từ đóng con dấu đỏ,thu lại tờ giấy nhập thông tin lên hệ thống thuần thục:
"Du Du, là Alpha thì được, nhớ nhắc nhở bạn cùng phòng tuân thủ quy định."
"Vâng."
Khương Du lễ phép cúi đầu, vào trong kí túc nhập một hàng mật khẩu dãy số:
"Mật khẩu là 1120, cậu muốn đổi không?"
"Không cần."
Thanh âm từ tính dẫn dòng điện vào sóng não đối phương, tỷ như cỗ máy phát đệm nhạc vui tai.
Khương Du mê muội lắng nghe,nốt nhạc trầm thấp xoáy sâu lý trí,âm sắc vô cùng dễ nghe, lưu luyến không rời.
Cậu ngại ngùng bỏ chạy trước, để lại Diệp Ngạn chầm chậm đi vào,khoé miệng cong lên mờ ám.
Khương Du ngồi ngay bên cạnh, xoăn lọn tóc mái dài :
"Cơ bản, kiến thức nền của tôi không tốt, trước giờ chưa từng nghe giảng môn này."
Một tay cậu nâng cằm, màu da ở vùng cổ và cánh tay thon dài không khác biệt trắng nõn hệt tia sáng của ngọc sáng trong và thuận mắt. Khớp xương hồng hạc viền đường nét rõ ràng,thần thái biếng nhác long lanh chớp mắt đều đặn.
Diệp Ngạn vẽ tóm tắt sơ lược tổng thể kiến thức trọng tâm, đưa cho Khương Du ,vô tình kéo gần khoảng cách, đặt tay vén tóc rũ trên khuôn mặt xinh đẹp .
Khương Du chuyên tâm nghiên cứu,ngần ngại hành động mờ ám ho nhẹ:
"Ăn cơm,tắm rửa trước nhỉ?"
Diệp Ngạn nhàn nhạt gật đầu:
"Cậu tắm đi,tôi nấu cho."
Nghe lời này, cậu gật đầu rất nhanh, được nấu ăn cho dại gì từ chối. Cứ thế mỗi người một việc, tầm 30 phút sau , việc tắm rửa, cơm nước hoàn tất,hai người tiến lại bàn ăn.
"Ngon lắm nha."
Diệp Ngạn thoáng thấy ý cười, bụng dạ tâm tư khó đoán có tiếng động tình:
"Đáng yêu hơn trong trí nhớ của anh,bé con ngốc~"
Ăn xong, Khương Du nhờ Diệp Ngạn dạy thêm hai tiếng, cơn buồn ngủ thúc giục nặng nề mới chịu buông tha:
"Đi ngủ sớm,mai sớm có tiết."
"Ừm."
Cậu nằm gọn ở giường tầng dưới,rơi vào cõi mơ sâu thẳm.
Diệp Ngạn tắt điện, hài lòng nằm bên cạnh, bỏ trống giường tầng trên xoa nhẹ mi tâm, gục đầu ôm Khương Du vào lòng ngửi mùi hương phai nhạt.