Sơ Tình Lưu Niên

Chương 6: Va chạm da thịt



Khương Du chẳng thèm nhiều lời, trực tiếp ăn phần đồ ăn trên bàn rồi nhanh chóng rời đi trước.

Đi được thêm mấy bước vẫn nghe tiếng vọng thét chói tai:

"Cậu hay lắm,nhẫn tâm bỏ mặc bạn thân. Trước đây tớ có mắt không tròng mới nhìn lầm người."

Cậu lững thững bước đi trong cơn gió mùa thu, Triết Hoài hậm hực vội vàng thực hiện việc ăn uống dang dở.

Người anh em tốt thấy sắc bỏ bạn, đáng khinh!

Thời tiết hôm nay khá mát mẻ, Khương Du mặc chiếc sơ mi trắng vừa vặn khép phần xương quai xanh phối cùng quần kaki màu be,tay đeo một chiếc vòng xanh ngọc bằng kết cấu kim loại cách nhiệt trông khá lạ mắt, khắc chữ J nhỏ.

*Khương Du trong tiếng Trung là 姜杜 (Jiāng dù).*

Đám sinh viên Đại học bình thường vốn đã ồn ào hôm nay đặc biệt để ý từng bước đi của cậu, đến cái bóng cũng đầy lưu luyến. Kể cả đang ngồi đọc sách, lướt web cũng dừng việc đang làm chăm chú đánh giá, cậu chẳng cần ngẩng mặt thì cũng đoán ra ánh mắt nhìn mình mang theo đôi phần biến chất:

"Khương Du khoa Khoa học Máy tính a, tình đầu quốc dân Alpha."

"Mẫu người yêu lý tưởng mà, tiếc rằng có tin đồn yêu đương vụng trộm với Diệp Ngạn."

"Một cặp AA tình thú à, tự nhiên tôi lại muốn yêu đương rồi."



"Anh ấy cũng chưa từng chấp nhận lời tỏ tình của ai, kể cả lúc trước vẫn luôn từ chối khéo."

Ban đầu tiếng nói còn nhỏ nhẹ nhưng càng về sau tiếng hú hét lại càng lớn hơn khiến Khương Du thanh tao như đóa sen không kìm nổi tâm thanh tịnh.

Một tấm ảnh thoáng chụp có thể có sức ảnh hưởng lớn thế, cậu day day trán suy nghĩ.

Bước chân vào lớp, gương mặt lại khôi phục dáng vẻ biếng nhác không chút chú tâm vốn có. Vô tình chạm mặt Diệp Ngạn đúng lúc muốn đi ra ngoài nghe điện thoại. Sự va chạm da thịt khiến cậu bất giác ngửi thấy mùi hương như có như không vờn quanh chóp mũi ngứa ngáy khó chịu.

Cậu không suy nghĩ nhiều lảng tránh tìm bàn cuối cùng , lặng nhìn bóng Diệp Ngạn ngoài cửa sổ trò chuyện cùng với bạn nữ Beta lớp bên cạnh quên cả thời gian.

Diệp Ngạn trở lại lớp học, toàn bộ sinh viên trong lớp sát na quên đi thiên kinh địa nghĩa đưa mắt lén lút tráo mắt.

Đợi lớp học vơi bớt tiếng ồn và ánh mắt hoài nghi mơ hồ, Diệp Ngạn nói nhẹ:

"Sớm thấy cậu ngủ ngon lành tôi đi trước không tiện đánh thức."

Khương Du ngẩn ra :

"Ừm."

"Lối tư duy của cậu tốt lắm, rất dễ hiểu ."

Diệp Ngạn đổi giọng chân thành:



"Lúc nào tôi cũng sẵn lòng giúp đỡ cậu."

Khương Du không nghe ra câu nói vừa rồi mang ý vị gì khác. Có lẽ là muốn hòa nhập cuộc sống ở trường mới thông qua việc giúp đỡ bạn học.

Đâu phải lạnh nhạt khô khan như lời đồn. Lời đồn chẳng đáng tin cậy, rõ là người dịu dàng ,tốt bụng.

"Kì thi tháng ngày mai ,hôm nay ôn tập tốt."

"Đảm bảo công sức cậu dạy tôi không hoài , thầy Diệp nhé."

Nụ cười ngây ngô của cậu cọ xát lửa tình cháy rụi cánh đồng cỏ nội trong lòng Diệp Ngạn nhíu mày cúi đầu đọc sách hòng che giấu sự lúng túng xốn xang.

Giảng viên ngồi trong tòa Hội trường C1, không khí lớp học tiết tự chọn sôi nổi hẳn. Bạn nữ Omega xinh đẹp ngồi hàng đầu cực kỳ uyển chuyển biểu đạt:

"Sau khi thi xong bài kiểm tra tháng ngày mai, lớp tổ chức bữa tiệc nhỏ theo lệ. Mọi người nhớ đi,dù gì cũng là sinh viên năm cuối rồi, mấy sự kiện này không còn nhiều cơ hội để cùng nhau tham gia."

"Khương Du, cậu sẽ đi cùng lớp chứ?"

Trước ánh nhìn chăm chú xung quanh, người ta đã nói đến mức kia rồi, không đi thì kỳ quá,dù trong lòng kháng cự, Khương Du ngoài mặt tươi cười rạng rỡ:

"Tất nhiên rồi."