Sau khi Nhiễm Nam đối đầu với Chân Tâm và lâm vào tình thế nguy hiểm thì Huỳnh Ni đã tỉnh lại. Tinh thần nàng sáng sủa xua tan mây mù, linh hồn có đột phá. Chỉ là quá trình này Ni cũng không dễ qua chút nào. Đó là quá trình vượt thử thách mà đa phần chúng ta chỉ thấy gặp ở các nhân vật nam chính trong truyện, tranh, phim ảnh. Tua thời gian trở lại để xem nàng đã phải vượt qua như thế nào.
Trong di tích Out Planet. Ở phần cuối của di tích. Một tế đàn khổng lồ chìm trong bóng tối. Bóng tối này chỉ ở xung quanh tế đàn mà thôi. Ở giữa tế đàn, mặt đất có một đồ án màu trắng khổng lồ, ngay không trung trung tâm có vô số ký hiệu chữ phạn màu vàng lượn lờ.
Bốn phương tám hướng có đủ loại âm thanh kỳ lạ chưa biết đại diện cho điều gì. Thế nhưng bất kỳ ai nếu bắt đầu để ý tới một trong các hướng có âm thanh thì tâm thần sẽ kịch chấn và bị kéo vào một không gian kỳ lạ bất đồng khác nhau.
Được các ký hiệu và âm thanh bao quanh ở giữa là một người con gái tuyệt đẹp nằm sấp, bất tỉnh ở đó.
Cơ thể cô gái thi thoảng lại rung lên, miệng thở nặng nhọc. Nàng chính là Huỳnh Ni. Người mà thần chủ Nhiễm Nam sẵn sàng hủy diệt tất cả để tạo ra vòng luân hồi luẩn quẩn chỉ để cứu mạng.
Nháy mắt khi chú ý đến âm thanh d*m dục phía tây bắc, Ni như bị đưa đến một thế giới khác. Ở đó là một thế giới hoang vu, mặt đất cằn cỗi, không có một cành cây ngọn cỏ nào trong tầm mắt. Ni vừa đến liền kinh hoảng phát hiện người mình trần trùng trục. Hai tay bị thứ vô hình trói buộc giữa không trung trên đỉnh đầu không thể nhúc nhích. Hai bàn chân bị hai gò đất trùm lên chôn cứng. Hạ thân nàng, âm hoa nở bung ra, một sinh vật như khối thịt có cái vòi thịt dài to, phần đầu như bằng máy móc đang hì hục chui ra chui vào, xuyên âm hộ nàng, ngọ nguậy trong dạ con và va chạm lung tung bên trong.
Trên thân của cái sinh vật như khối thịt đỏ hỏn này không ngờ có những lằn sẹo thịt lồi lõm nối liền nhau, kết hợp lại thành hình một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa mơ hồ. Có nét giống Nhiễm Nam.
Mặc dù nàng không muốn nhưng cơ thể vẫn phản hồi tích cực với sự kích thích. Nước từ trong hạ thân chảy từng giọt ra ngoài, khoái cảm khó khống chế dâng lên khiến Ni phải ngoáy hạ thân một cách khó chịu, mông mẩy theo đó cũng lắc theo.
“Thứ quỷ gì? Nơi này là sao.. A aaa” Ni cảm thấy cả người yếu đuối vô lực. Cái vòi vừa tròn, vừa bự, vừa dài lại có ngấn như con sâu kia chui ra chui vào âm lộ nàng làm nàng cảm thấy nhợn nhưng hạ thân lại truyền từng cảm giác sung sướng. Hai mặt đối nghịch khiến cho nàng không cách nào chấp nhận được.
Sinh vật đó là một khối thịt nhầy nhụa to như khối đá núi nằm trên mặt đất giữa hai chân. Từ đỉnh đầu nó trồi lên một khúc thịt dài có ngấn. Ở tận đỉnh của khúc thịt là một đầu khấc giả bằng thép sáng loáng, tia điện tí tách nẹt ra. Cứ mỗi lần chui ra khỏi hạ thân Ni là một lần nẹt lửa. Khi đút vào trong âm lộ nàng thì bắn lửa điện tứ tung khiến nàng giật thót. Tuy nhiên có kỳ lạ là điện này không khiến người khó chịu mà khiến cảm giác nứng bị khuếch đại, rung động không thể ngăn.
Ni không thể di chuyển tránh né. Chỉ có thể chịu đựng cái thứ quái dị to bè như bắp tay đó chui vào dạ con mình, kích thích bản thân nàng.
“Ah~ ơ… Ta không muốn. Nơi này là nơi nào… A”
Nàng cố kìm nén cơn cực khoái đang tới dần vì bị thứ sinh vật kia giao phối ngày càng nhanh, nước bị nàng co giật phun ra ngày càng nhiều, lênh láng dưới hạ thân và cơ thể của sinh vật đó. Nàng muốn nhìn kỹ thứ gớm ghiếc này để xem có cách nào hủy diệt nó hay không. Nàng không chịu được, dù có bị tên tệ hại nào hãm hiếp cũng tốt hơn là bị thứ quỷ dị này chơi mình.
Nàng nhìn xuống và thấy một dòng nước đỏ. Máu? A. Trinh tiết của mình! Không!
“Aaa a~”
Huỳnh Ni tức giận, cùng lúc sinh vật kia nhấp nàng ngày càng nhanh và mạnh bạo khiến tiếng la giận dữ hòa vào tiếng rên cực khoái, biến thành âm thanh kỳ lạ gợi cảm khó diễn tả được. Nhất là khi âm thanh của nàng vốn rất êm tai như dòng suối reo nữa. Nó vang lên làm người nghe cảm thấy sướng cả lỗ nhĩ.
“Mình bị nó phá trinh rồi… A ả ư ử… Nhưng sao mình không thấy đau? Chẳng có cảm giác gì ngoài… Sướng?” Huỳnh Ni trăm mối không hiểu, nghi hoặc to đùng. Đang suy nghĩ bổng người nàng giật mạnh một cái. Cả người tưng lên làm hai gò bồng đảo tung theo, đậu hồng lay động, mỹ cảnh nhân gian.
“Á” Ni hét lớn. Sinh vật dưới hai chân kia bất ngờ mọc ra cái vòi thịt thứ hai, phóng mạnh từ dưới lên, chui tọt vào hậu lộ nàng. Thế là Ni tiến vào thế “bánh mì kẹp thịt”. Bánh mì là hai cái vòi thịt to bự dài sọc kia, còn thịt bị kẹp là màng thịt ngăn cách giữa âm lộ dạ con và hậu lộ ruột rà.
Kích thích đó… Cực mạnh. Huỳnh Ni không thể nào chịu nổi khi cảm giác thông qua màng thịt mỏng có hai khúc thịt cạ nhau mạnh mẽ. Nên lúc này nàng bắt đầu la hét thất thanh, đầu óc trống rỗng không thể suy tính được gì.
Cái vòi thịt thứ hai nông vào lỗ hậu của Ni. Cái vòi thứ nhất nở rộng hơn nữa nông vào âm lộ Ni. Hai cái chui tới chui lui nhanh như điện giật, trở thành tàn ảnh. Va đập mạnh khiến cả người nàng dù bị cố định lại nhưng vẫn tung lên tung xuống, bầu ngực giật lên giật xuống, âm hoa nở rộng ra ôm chặt lấy vòi thịt, hậu hoa cũng thắt chặt vòi thịt thứ hai.
“A a ã ã ã aaaaa” Ni rên rỉ từng tiếng, vì sự mạnh bạo của hai vòi thịt mà từng tiếng ngắt quãng nghe như âm thanh kéo dài mà bị người cắt khúc.
‘Khốn… Khốn kiếp. Nơi này là nơi nào, thứ đó là cái gì’ Ni chỉ có thể thi thoảng tự hỏi như vậy mà thôi. Hạ thân nàng ướt như lũ lụt vì đã xuất thủy gần 10 lần, sự cực khoái đạt liên tục.
‘Không đúng! Mình đã xuất bao nhiêu lần rồi?’ Hồi lâu sau nàng lại tự hỏi. Hai mắt mở trừng trừng nhìn cái vòi thịt thứ ba xuất hiện, bò từ tiểu phúc nàng bò lên, nhỏng đầu hồi lâu rồi đợi ngay khi nàng há miệng rên hét thì chui tọt vào cổ họng, bắt đầu thò thụt trong họng nàng. Cả ba lỗ của Ni điều bị lấp đầy.
Ni liên tục bị hãm. Không chỉ có nàng ra nước mà ba cái vòi thịt cũng đã hơn mười lần xuất ra những dòng trắng đục sền sệt. Mỗi lần xuất là một lần bắn phá khiến Ni không thể nghĩ nhiều, chỉ có hưởng thụ, không thể phản kháng.
Xuất một lần là xuất như hồng thủy vỡ đê, lấp đầy dạ con , lấp đầy khoang ruột, lấp đầy cổ họng và bao tử. Dịch thể đó chảy cả ra ngoài.
Hạ thân cả hai lỗ điều nhiễu nhễ nhại tinh dịch. Miệng trào dịch trắng vì bao tử và cổ họng đã chứa đầy, từng vệt dịch kéo dài từ khóe môi nàng trong lúc bị vòi thịt thò thụt mà chảy ra, chảy xuống bầu ngực căng tròn, chảy qua rúng và văng lên theo nhịp chọt của hai vòi thịt bên dưới.
Dịch thể trắng lênh láng khắp mặt đất hiu quanh không có ngọn cỏ xung quanh.
Bụng dưới Ni vì chứa mớ dịch trắng đó mà đã to lên như mang thai một hai tháng. Mông vùng vẫy. Bao tử căng đầy… Nhưng… Cùng lúc Ni cũng hiện lên một thắc mắc trong đầu.
‘Mất trinh không đau, bị lấp cổ họng đầy ứ không khó thở, lỗ hậu bị nông toẹt ra lại không khó chịu… Tất cả mình cảm nhận được chỉ có cảm giác sung sướng khoái cảm… Vậy là sao? A’ Nghĩ đến đây, Ni lại thấy sáu cái vòi thịt nhỏ từ dưới bò lên. Chúng bò qua bụng nàng, rốn nàng mà chẳng có cảm giác nhột gì. Điều này khiến nàng vừa nghi ngờ nặng hơn vừa hoảng sợ. Bởi vì chúng…
Sáu cái vòi thịt, đầu vòi điều là bằng thép có tia điện chớp lên. Ngay khi Ni xuất thủy lần nữa, cả người rung lên cũng là lúc chúng phóng thẳng tới thân trên nàng.
Hai vòi chia ra bò lên vai nàng, chui vào lỗ tai nàng mà ngoái. Một cảm giác rùng mình bộc phát làm Ni nhíu chặt đôi mi.
Hai vòi thịt khác thọc vào hai lỗ mũi nàng, chui vào tới tỵ hầu rồi bắt đầu thò thò thụt thụt.
Hai vòi khác lại mọc ra răng nhọn, miệng tròn há ra, trong miệng lớn còn có miệng nhỏ. Miệng lớn thì ngoạm lấy thịt mềm của hai quả nhũ hoa xinh đẹp. Miệng nhỏ thì ngậm lấy hai hạt đậu trên ngực rồi nghiến. Mút mút nghiến nghiến làm thần kinh nhạy cảm ở bầu ngực non kích thích, nhoi nhói và sương sướng.
Bảy lỗ điều không tha. Cảm giác tổng hợp làm Ni trợn mắt lên, xuất thủy lần thứ 30. Nhưng cũng nhờ thế khiến nàng ngắn ngủi bùng phát nghi ngờ mãnh liệt, linh hồn tự hỏi ngàn vạn lần trong thời gian cực ngắn. Theo mỗi suy diễn là mỗi lần tinh thần nàng tăng mạnh lên một tí tị tì ti. Linh hồn trong thời gian cực ngắn như đạt thay đổi lột xác nào đó.
“Ưa hư” Ni rên rỉ. Tất cả bảy cái vòi thịt cùng lúc xuất dịch thể, bắn mạnh khiến Ni cũng cùng lúc xuất tinh thủy phối hợp. Tinh thần, ý chí, linh hồn vẫn tiếp tục thi thoảng cực tốc suy diễn tăng lên độ cô đọng nhưng cũng nhanh chóng bị cảm giác cực khoái và bị tấn công khắp người làm cho quên béng đi vừa suy diễn được cái gì.
Cứ như vậy. Ni bị sinh vật lạ hãm không biết bao nhiêu là năm tháng. Không biết bao nhiêu triệu lần phải xuất tinh, bao nhiêu triệu lần phải nuốt tinh dịch của sinh vật đó bằng các lỗ trên lẫn lỗ miệng dưới. Kỳ lạ là ngoài trừ cảm xúc sung sướng dục nhục thì chẳng có cảm thụ gì khác. Không no, không khó thở, không đau, không gì khác.
Không chỉ có thế. Không ngờ qua vô số lần bị bức chìm nghỉm trong nhơ nhớp. Xung quanh Ni bỗng có những cái bóng mờ ảo xuất hiện, từ xa bước đến gần. Bất ngờ khi chúng đến gần cô nàng trong tầm tay với liền lộ rõ thân hình. Hàng trăm nhân ảnh toàn bộ là nam nhân, có đẹp trai, có xấu trai, có ốm, có mập, có cân đối, có cơ bắp cuồn cuộn, có răng hô, có súng răng, có miệng móm. Nhưng kinh khủng nhất là toàn bộ chúng mang khuôn mặt của Nhiễm Nam, những khuôn mặt méo mó biến đổi.
Cùng những cái xúc tu của sinh vật đang cưỡng dục Ni, tất cả những Nhiễm Nam quái dị này vồ lên, liếm láp, mút mát, bú nút toàn bộ các vị trí nhạy cảm trên thân hình nàng khiến cơn cuồng dục càng thêm thăng cấp. Khiến cho Ni càng khó tỉnh táo được.
Theo lần lượt bị thông tất cả các lỗ có thể. Dù bị cảm giác cực khoái nhiều lần cắt đứt dòng suy tư nhưng Ni cũng có thể từ từ cố gắng góp nhặt và ghi nhớ để lần tiếp theo phân tích tiếp tục. Mười lần, trăm lần, vô số ngàn lần rồi hơn vạn lần đến trăm vạn lần bị quái vật hãm dục tiên dục tử. Trong ý chí tâm thần nàng cuối cùng cũng hiểu ra được cái nghi ngờ ban đầu đó. Cuối cùng nàng cũng hiểu vi sao tất cả chỉ có mỗi cảm giác dục nhục mà thôi, mọi cảm giác khác điều không có.
Rồi đến một ngày nọ. Sau vô số lần phúng xuất của Ni và quái vật. Hai mắt nàng mở mạnh ra, có tia lửa trong mắt xuất hiện như muốn hóa thành thực hỏa, đốt cháy mọi thứ trước mặt.
Không gian quanh Ni vặn vẹo uốn éo. Sinh vật dưới hạ thân hành hạ nàng bấy lâu nay không miệng mà hét lên thê lương. Tiếng hét của nó pha trộn hỗn tạp vừa nam vừa nữ, vừa âm mị vừa đau đớn. Bản thân nó cũng uốn éo vặn vẹo theo không gian xung quanh. Mọi thứ điều biến dạng chỉ trừ bản thân Ni. Mấy cái vòi thịt tuột khỏi người nàng. Không có vật che lấp nữa nên những dịch thể nó phóng trong nàng từ hai mũi, hai tai, miệng, hậu lộ và âm lộ chảy ra tồ tồ như sữa đỗ.
Đám Nhiễm Nam biến dị uốn éo như mấy con giun sáng, quằn quại la hét, tiếng hét như những nữ nhân đạt cực khoái rên lớn.
Mọi thứ bắt đầu mờ dần rồi biến mất. Huỳnh Ni mở trừng mắt ra lần nữa. Từ tư thế nằm sấp dưới đất đứng bật dậy…
“Thì ra tất cả chỉ là ảo mộng tinh thần do âm thanh d*m dục ở hướng tây bắc tạo ra” Huỳnh Ni mắt đầy lửa nộ, nhìn về hướng tây bắc tối đen xa xa. Nàng thật tức giận. Không biết âm thanh quỷ quái đó là gì mà lại có thể đánh vào sơ hở tâm linh trong việc thiếu thốn tình dục của mình với Nhiễm Nam. Từ đó khuếch đại mong muốn tình dục của mình thành một thế giới ghê tởm, hành hạ mình.
Nhắc tới Nhiễm Nam? Đúng vậy, Huỳnh Ni đã nhớ lại tất cả nhờ vào việc linh hồn thăng hoa, khôi phục lại phần trí nhớ mà tên Pain đã xóa quá tay. Hắn xóa trí nhớ là vì muốn che dấu và ngăn chặn mọi sơ hở có thể xảy ra.
Dị năng của hắn có thể xóa đi phần trí nhớ lưu trong não. Nếu là tu giả thì thậm chí hắn cũng có thể miễn cưỡng xóa trí nhớ lưu trong hồn. Nhưng dị năng của hắn bị hồn tu khắc tinh nên việc này không được chu toàn cùng với không thể kiểm soát. Thay vì xóa việc Ni bị hắn bắt thì xóa luôn trí nhớ tới thời cấp hai của nàng.
Ni sở dĩ khôi phục trí nhớ, cũng phần lớn là nhờ thử thách d*m dục vừa qua nên lúc này nàng vừa hận vừa có chút tò mò với âm thanh đó. Nàng lẩm bẩm ‘Nhớ lại tình cảnh bị hãm rồi phúng xuất cả triệu lần mà thấy hãi hùng. Nếu đó là đời thực bên ngoài thì chắc mình đã kiệt tinh lực mà chết a’.
Nghĩ tới đấy nàng lại thở dài. Nếu có thể cùng Nhiễm Nam làm tình tới chết thì nàng cũng không oán hận gì. Chỉ ghét là giữa mình và cậu ấy bị một thế lực thần bí nào đó cản ngăn, mỗi khi cậu ta định cùng nàng giao phối chính thức là sẽ bị ngăn cản. Nàng hận âm thanh vừa rồi mà cũng hận luôn thế lực thần bí đó khiến nàng có sơ hở trong tâm tính như vậy.
Trong quá trình ở mộng ảo như thật đó. Linh hồn nàng qua nhiều lần cực tốc suy tính, vận dụng cả hồn lực để tăng tốc. Điều này giúp cho linh hồn như được rèn giũa vô số lần. Thêm vào thời gian trong đó dù đã trôi qua mấy ngàn năm nhưng chỉ là không đến một ngày bên ngoài đời thực. Thời gian rèn giũa lâu như vậy, linh hồn Ni đã lên cấp vù vù, không biết đã đạt tới bao nhiêu rồi.
Có thể thấy một chuyện đó là để phá tan ảo mộng d*m dục kia. Tinh thần, linh hồn Ni đã phải trên Hồn Tầng đầu tiền, tức là đã từ cấp 50 nhảy vọt qua cấp 100 rồi. Vượt qua Hồn Tầng đầu tiên mà không cần đến sự chuẩn bị gì, cứ thế mà qua. Ngoại trừ bị kích thích bởi ảo mộng có lẽ còn do yếu tố khác mà nàng Ni không hề nhận biết.
Linh hồn tiến hóa nhưng mà Ni không vui. Nàng cũng có sợ hãi sẽ bị nhấn chìm vào nhục dục lần nữa nên không dám đi về hướng tây bắc mà chọn hướng trước mặt, hướng có âm thanh sinh hoạt lộn xộn của không biết bao nhiêu là sinh vật.
Trên đường đi, Ni thử đụng chạm đám ký hiệu lơ lửng kia nhưng tay lại bắt xuyên qua nó. Dường như chúng chỉ là hình chiếu mà thôi. Tốc độ của nàng không nhanh như với người thường thì chẳng khác gì xe phân khối lớn rồ hết ga. Ni cứ càng đi thì càng cẩn thận, giảm lại tốc độ.
Huỳnh Ni cũng nhận thấy có lực hút nhè nhẹ muốn kéo nàng ngược trở về khu trung tâm nơi nàng nằm ngất lúc trước. Càng đi lực hút càng mạnh lên. Chỉ là đối với tu sĩ mệnh tu như nàng thì lực hút này chẳng là gì. Có ngạc nhiên khó hiểu nhưng Ni cũng không quá bận tâm. Nghĩ nhiều cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân, cứ mặc nó vậy.
Trôi qua hơn hai giờ đồng hồ, dần dần cũng bước khỏi khu vực ánh sáng vàng của những ký hiệu kia, đi vào không gian tối đen phía ngoài. Âm thanh lộn xộn cũng mỗi lúc một lớn hơn. Cùng với ngày càng đi xa là cảm giác nguy hiểm ngày càng mạnh lên khiến nàng phải chậm lại bước chân hơn nữa.
Huỳnh Ni phải truyền mệnh lực vào thần trang mặc trên người, lợi dụng năng lượng mệnh lực mà phát ra ánh sáng đỏ lờ mờ, chiếu sáng khu vực mấy mét quanh người. Nàng cứ như một ngọn đèn dầu leo lét đi vào đêm đen mịt mùng, mò mẫm hướng về phía âm thanh lộn xộn kia mà đi.
Đi và đi, cứ đi tới đi tới. Không biết đây là nơi nào, không hiểu những ký hiệu phép thuật kia là sao. Mang theo nghi ngờ nặng trĩu. Ni từng bước cẩn thận đi sâu vào bóng đêm. Đến khi nhìn lại, đã không thể nhìn thấy khu trận pháp mà nàng bị âm thanh d*m dục kia lôi kéo vào ảo mộng nữa rồi.
Không khí mỗi lúc một lạnh hơn, âm thanh lộn xộn lúc này đã lớn đến long trời lở đất. Nếu không phải Ni dùng mệnh lực bảo vệ hai tai thì màng nhĩ không biết sẽ bị rách thủng bao nhiêu lần. Cho dù dùng mệnh lực giảm bớt tiếng ồn nhận được thì đầu óc nàng, cơ thể nàng cũng bị âm thanh đánh sâu vào cho rung lên từng hồi.
Bước chân của Ni mỗi lúc một chậm. Ủy khuất do mộng ảo d*m dục vẫn còn đọng lại trong lòng nàng. Cảm giác xuất tinh mấy chục triệu lần liên tục trong thời gian cực dài đó khắc sâu trong lòng nàng làm khơi dậy tính khí nàng. Ủy khuất biến thành căm tức, căm tức hóa thành quyết ý tìm hiểu cho rõ mọi chuyện. Ý chí này hóa thành bước chân của nàng. Bước chân kiên định đi sâu vào bóng đêm.
Huỳnh Ni quyết ý phải tìm hiểu cho ra nguồn gốc của những âm thanh này. Nhưng nàng sợ mình lại lọt vào mộng ảo d*m dục kia rồi bị hành hạ vô tận tiếp nên mới đổi thành đi về hướng âm thanh lộn xộn.
Theo ý nghĩ của nàng, đã xung quanh đều có những âm thanh khác nhau nhưng đều là từ xa xôi truyền về trung tâm trận pháp đó thì hẳn là có chung nguồn gốc hoặc nguồn gốc có liên quan lẫn nhau. Hiểu ra một loại thì sẽ suy ra được các loại khác vì đâu mà có. Là kẻ hay những kẻ nào phát ra âm thanh như vậy hay là thứ gì tạo ra những âm thanh này.
Âm thanh lộn xộn ngày càng kinh khủng khiếp. Chân Huỳnh Ni bước ra hai bước thì bị đẩy cho té ngửa về sau một lần. Càng bước tới càng gian nan. Nàng phải liên tục vận dụng mệnh lực chống chịu, chiến đấu với va đập của sóng âm. Ở không gian đen tối bao la này không có vật gì ngoài mặt đất xám phẳng lỳ nếu không chắc hẳn đã bị từng làn sóng âm thổi tung lên như tận thế rồi.
Mệnh lực từ Mệnh Tâm đi vào trái tim rồi theo mạch máu đi khắp toàn thân, thấm qua tế bào, tỏa ra bao phủ toàn bộ cơ thể Ni vầng hào quang ngọn lửa đỏ nhạt. Những lưỡi lửa của hào quang mệnh lực bị âm thanh lộn xộn thổi ù ù về sau lưng Ni khiến cho cả việc duy trì trạng thái ổn định cũng khó.
Càng đi càng khó, tốc độ đã chậm đến mức mất hai đến ba giây Ni mới đi được một bước. Bước tới mà không gồng người giữ thế tấn là sẽ bị thổi cho ngã lăn mèo về đoạn đường cũ sau lưng.
Trước mặt và xung quanh Ni vẫn là vùng trống không với mặt đất xám như làm từ một tảng đá liền mạch khổng lồ bao la vậy.
Máu bắt đầu chảy… Mệnh lực bắt đầu từ trợ giúp chống chọi âm thanh phải làm thêm nhiệm vụ trị thương, khôi phục những mảng da bị sóng âm thổi tróc ra. Huỳnh Ni nhíu chặt lông mày, một sự ương bướng không chịu thua giống như học hỏi từ Nhiễm Nam sinh ra trong lòng ngực. Nàng không thèm ngừng lại nghỉ ngơi, quyết tâm bước tiếp.
Thần trang trên người từ hình dáng bộ váy cổ trang xinh đẹp liền hóa thành bộ đồ bó sát cơ thể, bao trùm từ đầu tóc tới gót chân. Sóng âm của âm thanh lộn xộn không thể nào làm rách da nàng được nữa. Tuy nhiên nó lại chuyển thành vết thương kiểu bầm dập. Da thịt toàn thân như bị người ta vứt vào một cái cối rồi lấy chày ra dần cho mềm đi. Thâm tím khắp nơi. Mệnh lực phải liên tục xoa dịu chữa trị.
Càng đi tới, thương thế càng nhiều và nặng. Không bao lâu sau, không chỉ da thịt mà đến cả xương cốt cũng như bị người ta giả nhuyễn. Sức công phá của âm thanh lộn xộn lúc này dường như đã tới đỉnh điểm trong sức chịu đựng rồi. Để có thể đi tới mà không té. Huỳnh Ni phải mất có khi cả phút đồng hồ mới đi được một bước.
Nội tạng tổn thương nghiêm trọng. Cứ tổn thương là lại chữa trị. Mệnh lực phải làm việc vượt công suất.
Xương tay, xương chân, xương sườn, xương sọ, tất cả xương trên người Ni điều nứt nẻ ngày càng nhiều. Có lúc một số khớp xương còn bể nát ra. Mỗi lần như vậy, cái đau đớn Ni phải nhận như đề cao gấp 10 lần.
“Cái này chẳng là gì so với lúc mình tự tàn trong Thời Không Giới để đổi lấy việc tăng cấp, tăng sức mạnh để ra ngoài giúp Nhiễm Nam vụ hồi anh ấy bị Ẩn Viện bắt cả. Mới có mấy ngày mà thôi, làm sao bằng lúc đó mình tự tàn tới hơn mấy năm chứ”
Huỳnh Ni cắn răng. Bản tính nàng lãnh đạm nhưng có nhiệt tâm âm ỉ trong đáy lòng. Một khi bị khơi lên là sẽ bùng phát dữ dội. Thương thế mỗi lúc một nặng, kể cả hồi phục cũng không theo kịp nhưng nàng vẫn bước tới.
“Phải biết nguồn gốc của những âm thanh này. Sau đó phải hủy diệt nguồn gốc của cái âm thanh d*m dục kia. Hừ” Ni cắn răng, trong đầu lặp đi lặp lại vô số lần ý muốn chấp nhất của mình. Thật tế là nàng muốn thoát khỏi nơi quỷ quái này để về lại với cha mẹ, với Nhiễm Nam. Việc về những âm thanh chỉ là cái lý do bề ngoài để nàng thêm quyết tâm mà thôi. Cái này tùy tính cách mỗi người.
Có người muốn về quê nhưng lại lấy lý do là tiêu diệt kẻ thù cướp nước trên chiến trường, có người cũng là muốn về quê nhưng lại chọn đào ngũ phản bội với lý do là cuộc chiến vô vọng không có cửa thắng.
Với Ni, nàng muốn về nhà nhưng tính cách nàng lại khiến cho bản thân nàng lấy việc tìm hiểu không gian nơi này làm lý do, lấy ý muốn phá hủy những âm thanh này làm mục tiêu giai đoạn đầu.
Cứ trong tình trạng khó khăn đó. Ni gian nan đi tới. Không biết đâu là điểm cuối, không biết khi nào mới có thể đi đến ngọn nguồn, không còn tính nổi thời gian. Nếu là người khác có lẽ đã tuyệt vọng bỏ cuộc. Nàng thì không. Còn chưa chết là chưa thôi. Mệt mỏi bây giờ nào có bằng ngày đó nàng liên tục tự tàn trong Thời Không Giới mấy năm trời chứ? Khi đó còn không bỏ cuộc thì bây giờ càng không.
Đi mãi. Dự đoán, suy đoán các loại về nơi này lần lượt lướt qua trong đầu nàng. Nơi này có khi nào không còn là ở trái đất nữa không nhỉ? Huỳnh Ni tự hỏi. Đang đoán lung tung bỗng thân hình nàng rung mạnh, há mồm ngạc nhiên, không thể tin được…
Một tích tắc vừa rồi trong âm thanh lộn xộn của vô vàng loại tiếng nói cùng âm thanh sinh hoạt, có của con người, con thú. Nàng nghe thấy giọng của Nhiễm Nam, Meow Meow, Niệm, Hoa và Dạ đột ngột xuất hiện rồi lướt qua tai mình… Nghe rất rõ, không thể sai được.
Nàng nghe họ đang nói chuyện với nhau. Nàng nghe Meow Meow nói, giọng nũng nịu “Nhiễm Nam. Cho chụy đi học với em đi. Đi mà, đi mà”
Nàng cũng nghe được Niệm nói “Nhiễm Nam… Anh đi học cẩn thận”
Rồi lại nghe Dạ lên tiếng “Anh vào đó học… Không được cua thêm gái đó”
Tiếng Quách Thị Hoa cũng vang lên “Đi học mạnh giỏi nha nô lệ. Biệt đội siêu anh hùng Miu Miu ở ngoài này cứ để bổn cô nương lo cho. Nhất định khiến cả thế giới điều ủng hộ chúng ta. Bịch me bán trên toàn thế giới sẽ có bỏ hình chúng ta vào. Ka ka ka”
“Được rồi. Đi học chứ có phải đi tù đâu. Đâu có ai cấm anh ra ngoài trường. Khi mọi người làm nhiệm vụ anh cũng tham gia mà” tiếng Nhiễm Nam vang lên.
“Trong đó nếu được thì nhờ cái người tên Pain gì đó hỗ trợ tìm Chân Tâm luôn.” Meow Meow cười cười.
Huỳnh Ni nghe đến đây thì âm thanh của nhóm Nhiễm Nam đã lướt đi xa, chìm nghỉm vào sự lộn xộn không thể nghe rõ được nữa. Nàng quay phắt người lại nhìn theo hướng âm thanh của nhóm Nhiễm Nam đi xa. Cử động mạnh làm cơ thể bị thương bạo phát. Máu tươi thấm qua lỗ chân lông, mồm miệng và lỗ mũi chảy từng dòng huyết thủy.