Sổ Ước Luân Hồi

Chương 289: Nhiệm Vụ Chính Thức. Chân Tâm Khủng Bố. Uy Hiếp Trần Trụi.(27).



“Em yên tâm. Nghe theo lời anh, chuẩn bị thoát ra ngoài. Con em sẽ không sao đâu.” Lục Hồng Huấn an ủi. Quân sư cũng chuẩn bị liều mình rồi.

“Quách Long, nghe kỹ đây…” Xuyên Giới Liên của Quách Long bất ngờ sáng lên liên tục ở chế độ tin khẩn. Đang phải tránh né dị năng của Danro nhưng anh ta cũng phải phát hiện ra bởi nó chớp sáng khá mạnh. Nhận cuộc gọi, tiếng Lục Hồng Huấn liền vang lên. Đồng thời trong trí não của Quách Long cũng hiển thị tình hình trực tiếp bên trong Lôi Phong Cầu.

Lục Hồng Huấn phải căng não chú ý tình huống nên anh ta không chọn truyền âm truyền hình ảnh bằng linh hồn lực vào tâm trí Quách Long mà lựa chọn dùng Xuyên Giới Liên gửi hình ảnh trực tiếp. Tuy tốc độ giao tiếp chậm hơn nhưng cả hai bên có thể phân tâm mà chú ý tình huống xung quanh.

“Ngay khi nó bay về phía cậu thì đừng tránh né. Nó sẽ bảo vệ cậu an toàn… ”

“Còn mẹ tôi… ông làm thế nào bảo vệ bà ấy hả?”

“Chuyện đó cậu không phải lo. Cậu tốt hơn là đừng để hắn bắt được, nếu không mẹ cậu sẽ phải nhận thua, mặc hắn bài bố.”

“Ông mau nói. Ông định bảo vệ mẹ tôi kiểu gì?”

“Ha ha… Con riêng của vợ. Gọi một tiếng cha nghe nào” Lục Hồng Huấn lúc này mà còn có tâm tình đùa cợt đứa con của Nhượng.

“Cái cù lôi. Ông mau trả lời tôi đi” Quách Long vô cùng lo lắng cho an toàn của mẹ mình.

“Không có thời gian nữa. Hành động bắt đầu” Lục Hồng Huấn chốt hạ.

Lúc này Lục Hồng Huấn gật nhẹ đầu. Lý Nhượng nhìn sâu vào mắt hắn rồi miễn cưỡng tin vào kế sách mà gã quân sư vừa nói. Nàng mở miệng lớn giọng với Danro “Dừng tay lại. Tôi chịu thua. Đừng tấn công cậu ta nữa”

“Kêu thằng bên cạnh thu hồi cái quả cầu khổng lồ đang bao vây lại” Danro tạm ngừng tay tấn công nhưng vẫn điều khiển quả cầu dị năng canh chừng Quách Long, không cho phép cậu ta bỏ chạy ra xa. Phải biết ở trong Lôi Phong Cầu, bị quả cầu dị năng màu đen tổng hợp bên ngoài chắn mất tầm nhìn. Thông qua độ bán trong suốt của nó, Danro chỉ thấy được Quách Phong không được rõ lắm. Nếu mà để cậu ta chạy xa thêm vài chục cây số thì vô phương tấn công chính xác được nữa.

Dị năng của Danro thì Nhượng đã báo cho Quách Long biết từ lâu nên cậu ta cũng không dám vọng động. Chỉ sợ bị quả cầu đó đụng vào thì cậu ta cũng phải tàn tật. Cậu chỉ có thể lo lắng suông, nhìn nhìn quả cầu này rồi lại nhìn nhìn về phía Lôi Phong Cầu.

“Được. Được” Nhượng vội lo lắng đồng ý.

Lục Hồng Huấn phân vân một chút đành thở dài gật đầu, miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu của Danro. Quân sư diễn xuất y như thật vậy.

Danro nhìn chằm chằm bàn tay đang đưa lên của Lục Hồng Huấn.

Lôi Phong Cầu sáng lên, thu nhỏ dần, tốc độ không nhanh. Huấn đang cố tình gây sự chú ý của Danro. Chỉ thấy tên này thú vị nhìn thủ đoạn thu nhỏ Lôi Phong Cầu của Huấn. Tên này thu nhỏ kiểu đó, không phải là đang ép cả ba sáp lại gần nhau sau? Định ép hai quả cầu dị năng của mình thu nhỏ lại à?

Vì không biết quá trình Lôi Phong Cầu thu nhỏ phải như nào nên Danro cũng không ý kiến gì. Gã cũng vui lòng thu nhỏ hai quả cầu dị năng mới đã thả ra trước đó. Tốt thôi, chúng càng thu nhỏ thì càng đặc, lực tấn công càng mạnh. Danro cũng không ngại việc này.

“Này, Thu nhỏ kiểu này là định ép cả ba người ở bên trong nát chết hả? Định thu nhỏ tới chừng nào. Muốn thu nhỏ ra sao kệ ngươi, thả ta ra ngoài trước.” Danro gằn giọng nói.

Lục Hồng Huấn bất đắc dĩ thở dài cái nữa. Tiếp tục diễn xuất. Lôi Phong Cầu lúc này đã thu nhỏ đến kích thước 30 mét đường kính. Ở bên ngoài vẫn là thiên hạ do quả cầu dị năng phân giải lực tổng hợp khổng lồ của Danro chiếm giữ như cũ.

“Được rồi, Ngươi chỉ cần cứ thế bay ra ngoài là được” Tận lúc này Danro mới biết được giọng nói của Lục Hồng Huấn là như thế nào. Lành lạnh mà tự tin chứng tỏ kẻ này thường đứng ở vị trí quyết sách sau.

Danro nữa tin nữa ngờ, mắt vẫn nhìn về phía Nhượng và Huân, bản thân bay lùi ra sau. Hắn cảm thấy lưng mình đã chạm vào thành Lôi Phong Cầu. Sau đó dường như đi xuyên một màn nước. Đã thấy bản thân mình ở bên ngoài Lôi Phong Cầu.

Thật thần kỳ nha!

Trong chớp mắt Danro vừa ra ngoài. Lôi Phong Cầu phát lên sáng rực ánh sáng lôi điện khiến Danro chỉ mơ hồ thấy Nhượng và Huấn vẫn đứng yên tại chỗ. Cùng với sự thu nhỏ của ánh sáng thì Lôi Phong Cầu cũng rút nhỏ lại thật nhanh.

“Hừ” Danro nheo mắt nhìn, ánh sáng thật chói làm hắn khó chịu. Có thể rõ ràng là Lục Hồng Huấn cố tình như vậy.

Ánh sáng vừa tắt. Lôi Phong Cầu cũng biến mất. Nhưng Danro không kịp vui mừng thì hắn đã sửng sốt. Cơ thể nổi lên cảm giác bủn rủn. Lại cái trò này nữa sao? Trước mặt hắn, Hắc Giáp căn phồng lên giống lúc trước chụp tới. Ký ức bị đánh thuốc kích dục trước đó hiện lên khiến Danro sợ hãi mềm èo gậy giống.

Cút.

Không phải Hắc Giáp cút mà là Danro tự giác cút. Hắn không dám để Hắc Giáp tiếp cận rồi bùng nổ bụi xuân dược ra nên chính bản thân hắn phải vội bay tránh đi.

Xéoooooooooooo…

Danro đã đoán sai. Lục Hồng Huấn không có ý định đánh thuốc lần nữa. Một khi Danro đã cẩn thận thì muốn đánh thuốc nữa đâu có dễ. Quân sư mưu mô sẽ không phạm sai lầm như vậy. Hắc Giáp bay tới chỉ để khiến Danro bất ngờ tránh đi mà thôi. Ngay sau đó nó bay cực nhanh về phía Quách Long.

Quách Long đã được báo trước nên không tránh không né. Mặc cho Hắc Giáp đụng vào người mình. Hắc Giáp phồng lên nhưng ở trong chỉ có không khí chứ không phải bụi dược. Nó nhanh chóng mở ra, biến thành bộ đồ trùm lên người Quách Long, che kín từ đầu tới chân. Dù Danro có dùng dị năng tấn công thì cũng có thể an toàn trong thời gian ngắn.

Hắc Giáp sẽ không có bổ sung linh lực từ Lục Hồng Huấn được. Linh Tu không giống Mệnh Tu, không có khả năng truyền năng lượng cách không ở khoảng cách xa. Muốn truyền linh lực vào thì phải chạm tay hoặc là bản thân ở gần thần khí. Giống như Dạ, vì nàng ta lúc trước không ở gần những lá bài thần khí trên người Hoa nên buộc phải dùng cổng dịch chuyển của đại tá biến tướng kéo gần khoảng cách, cách không truyền linh lực vào các lá bài.

Không có bổ sung. Hắc Giáp nếu bị tấn công sẽ nhanh chóng bị quá tải, biến về nguyên dạng. Quách Long sẽ không chịu được lâu nếu Danro “chăm sóc” kỹ. Vì vậy cần có người hỗ trợ. Không ai tốt hơn mẹ của cậu ta. Người có tốc độ di chuyển nhanh nhất ở hiện trường.

Danro há mồm nhìn theo Hắc Giáp. Biết mình bị chơi xỏ, quay người lại định ra tay với Nhượng thì đã muộn.

Người Nhượng cũng có một bộ giáp gió bảo vệ toàn thân không lọt chỗ nào. Chỉ nghe Lục Hồng Huấn hét lớn “Em yêu. Không cần nắm tay để dùng giáp gió bảo vệ cả hai nữa. Em hãy tự mình mang theo giáp gió chạy trốn trước đi”

À. Hóa ra hai kẻ này hay nắm tay nhau là để cái giáp gió đó có thể trùm lên người cả hai sao?

Giáp gió gì đó cũng thần kỳ quá nhỉ? Biến thành giáp, biến thành quả cầu khổng lồ, còn có thể biến hóa dạng nào nữa?

Danro lắc đầu xua tan suy nghĩ, nhìn thấy Lý Nhượng cắn răng bay đi thì vội ra tay. Không thể để ả thoát được.

Tốc độ của Nhượng vốn đã rất nhanh, nay có thêm giáp gió trợ “phong” thì tốc độ bay của nàng càng nhanh hơn. Cơ thể nàng miễn cưỡng được giáp gió bảo vệ không đến nổi vì bay quá nhanh mà bị thương. Hơn nữa từ trước đến giờ ngậm không ít đan dược, dược lực vẫn còn đang phát tán bảo vệ nội tạng bên trong nên càng không đáng ngại.

Sự gấp gáp. Danro không kịp tự hỏi sâu hơn tại sao muốn Nhượng bỏ chạy mà Lục Hồng Huấn còn hét lên từ “em yêu”. Vậy khác nào thông báo cho hắn biết Huấn là bạn trai của Nhượng, có giá trị làm con tin ép Nhượng không được bỏ chạy.

Nháy mắt một cái đã thấy Nhượng bay xuyên khỏi quả cầu dị năng tổng lực khổng lồ của mình, hướng thẳng về phía Quách Long. Thấy cô nàng định mang theo Quách Long bỏ chạy. Danro không kịp nghĩ nhiều, quay người, điều khiển quả cầu khổng lồ của mình đánh tới. Quả cầu khổng lồ khi này tách làm đôi phân ra chặn đầu chặn đuôi khiến hai người phải bẻ lái tránh né liên tục.

Bay một mình thì nhanh, kéo thêm một người thì sẽ chậm bớt. Nếu kéo theo Lục Hồng Huấn chạy tới chỗ Quách Long rồi cả ba cùng chạy thì đừng hòng tránh né gì được nữa. Tốc độ mấy quả cầu dị năng của Danro bay cũng không kém gì Nhượng. Vì vậy Nhượng chỉ có thể đi một mình tới cứu Quách Long.

Nói về đường dài thì có lẽ Nhượng không chạy thoát được quả cầu dị năng của Danro nhưng bàn về tránh né phạm vi nhỏ vài chục cây số thì Danro điều khiển quả cầu khổng lồ cồng kềnh như vậy, trong nhất thời không thể theo kịp các cú bay bẻ lái của Nhượng. Cần có chút thời gian để Danro thích ứng.

Thật không thể chịu nổi mà. Chưa bao giờ ra trận mà Danro hắn phải mệt mỏi như vậy. Chưa nói tới hắn vốn mạnh hơn mấy kẻ trước mặt, chỉ việc hắn dùng thuốc kích thích dị năng đã giúp hắn càng mạnh hơn nữa. Ấy vậy mà kẻ địch không có mạnh lên nhưng vẫn có thể dây dưa tới tận lúc này. Đã bao lâu từ lúc bú thuốc rồi? Một hay hai phút? Danro là nhai thuốc từ lúc Alace nuốt viên thứ nhất được một thời gian, đến giờ vẫn chưa hết tác dụng, đã lâu hơn về thời gian tác dụng thuốc so với trên người Alace gần gấp đôi rồi đó.

Danro dữ tợn quay lại nhìn Lục Hồng Huấn. Tất cả là do tên này. Quá nhiều thủ đoạn ngoại trợ khiến bản thân mình không có cách nào phát huy được sức mạnh vốn có. Lúc nãy hắn hét gì nhỉ? “Em yêu”? Hắn là bạn trai của ả Nhượng kia à? A… Khốn nạn, lại là cái trò tấn công vào tinh thần của mình.

Lục Hồng Huấn giống như gây chuyện, một cú Hồn Ước cưỡng ép đánh tới đầu Danro. Dù biết sẽ thất bại nhưng Lục Hồng Huấn vẫn làm, chọc cho tên Danro đang giận càng tức tới nộ hỏa công tâm.

Hai quả cầu dị năng đã thu nhỏ lúc nãy của Danro, từ hai bàn tay hắn bắn ra, hóa lớn thành hai quả cầu to như đầu xe tải. Chúng nó từ hai hướng đánh tới, muốn lấy mạng Lục Hồng Huấn.

Lục Hồng Huấn hừ lạnh, ý đồ thu hút sự chú ý, chấp nhận bị nguy hiểm thay cho Nhượng và con của nàng ta đã thành công.

Lôi Phong Cầu đang bảo vệ Nhượng. Hắc Giáp đang bảo vệ Quách Long. Lục Hồng Huấn còn thủ đoạn nào để tự vệ đây? Vẫn còn. Tốc Phong Dực đang vỗ sau lưng cũng là một loại thần khí có thể dùng để phòng thủ.

Chỉ thấy cặp cánh Tốc Phong Dực đẹp đẽ to lớn vươn dài ra rồi uốn cong lại hướng ra đằng trước. Sau đó nó bám sát người Huấn và uốn lại che khuất mặt trước của tên này. Tiếp tục từ dưới chân vòng ra sau và cụp lên trên lưng. Vì nó là thần khí chứ không phải cánh thật nên nó có thể cong vẹo ở những thế mà cặp cánh thật không thể nào làm được.

Lục Hồng Huấn ngồi co gối trên không trung, cả người gần như được Tốc Phong Dực bao phủ, chỉ có một vài phần nho nhỏ bị hở ra như phần lưng bên dưới gốc cánh hay một chút ở hai bên trái hông trái phải là không được che phủ.

Quả cầu dị năng của Danro có thể tràn ra luồn vào chỗ hở này để phân giải cơ thể Lục Hồng Huấn. Lục Hồng Huấn cũng biết như vậy nên sẽ không ngồi yên chịu trận. Người gã quân sư bất ngờ xoay tròn như cái bông vụ. Người xoay thì cập cánh xoay theo. Biến Lục Hồng Huấn và cặp cánh trông như một quả cầu tennis.

Dị năng của Danro muốn lòn vào trong tấn công người Lục Hồng Huấn thì phải tốn thời gian và công sức. Hơn nữa Lục Hồng Huấn không chỉ xoay tròn tại chỗ mà là vừa xoay vừa di chuyển. Như vậy càng buộc Danro phải phân tâm điều khiển dị năng đuổi theo và không dễ men theo kẽ hở mà vào, có chui vào được thì Lục Hồng Huấn cũng đã rời vị trí cũ buộc Danro phải cố lại lần nữa.

Hiệu quả câu giờ là khỏi phải bàn. Lục Hồng Huấn lúc này truyền âm lanh lảnh trong đầu Danro khiến cho tên này nổi cáu hơn nữa.

“Hey. Homie. Xoay như vầy chóng mặt lắm đó nha. Hay là bỏ cuộc đi”

Lục Hồng Huấn không chỉ Hồn Ước cưỡng ép làm Danro khó chịu không ngừng. Gã quân sư còn truyền âm chọc giận nữa. Cần phải làm hắn phân tâm để Nhượng và Quách Long có cơ hội thoát thân. Chỉ cần hai người họ có thể hạ thấp xuống mặt đất bên dưới là có thể dựa vào các loại công trình, vật cản khác nhau để thoát khỏi sự truy đuổi của hai quả cầu dị năng khổng lồ kia.

“Hey. Homie. Ý chí của ngươi cũng mạnh nha. Không ngờ tấn công hoài mà mày vẫn không bị ngất đi”

“Ra kẻ tấn công tinh thần ta suốt từ đầu đến giờ là mày” Danro giận quá mà hét “Chết đi thằng chó. Cặp cánh đó không thể bảo vệ mày nổi đầu”

“Mày chuyển sang tấn công tao. Không sợ một khắc mất cảnh giác là cô ấy cùng tên kia chạy thoát sao” Lục Hồng Huấn truyền âm nhắc nhở. Không nhắc thì thôi, nhắc đến càng khiến Danro phiền muộn hơn. Hắn không tu linh hồn, cưỡng ép nhất tâm nhị dụng vừa tấn công Lục Hồng Huấn ở hướng này vừa tấn công chặn đường Nhượng ở phía kia. Cố gắng lắm mới không để Nhượng chạy thoát, càng khỏi nói tới việc đánh trúng được nàng với Quách Long.

Lôi Phong Cầu và Hắc Giáp chỉ được truyền vào một lượng linh lực nhất định. Lục Hồng Huấn lại không ở bên để truyền linh lực bổ sung. Nhượng không dám để quả cầu dị năng khổng lồ của Danro chạm vào, sợ nó rất nhanh sẽ bị đánh về nguyên hình. Khi đó hai mẹ con nàng cũng hết đường sống. Vì vậy nàng phải tránh qua tránh lại, bị quả cầu của Danro chặn tới chặn lui, bay lòng vòng trong khu vực nhỏ không thoát đi được.

Thời gian trôi qua cực nhanh. Trong quả cầu trắng do Lục Hồng Huấn và cặp cánh Tốc Phong Dực biến thành kia của bắt đầu có màu đỏ xuất hiện. Lục Hồng Huấn đã bắt đầu bị thương. Tốc Phong Dực chỉ là cánh để bay, không phải giáp chuyên dụng hay Lôi Phong Cầu. Dù Lục Hồng Huấn biến tướng sử dụng thì cũng không thể hoàn toàn giọt nước không lọt được.

Dị năng của Danro vẫn từ từ thấm vào và chạm phải những phần lưng, vai, hông, eo mà Tốc Phong Dực không thể che khuất hết được. Cơ thịt những nơi đó bắt đầu phân giải. Máu bắt đầu tuôn ra. Lục Hồng Huấn và cặp cánh đang xoay tròn như quả cầu đã nhiễm những làn huyết thủy. Những giọt huyết đào vung múa trên không.

“Chậc. Homie. Ta hỏi cái. Ngươi dùng thuốc tăng sức mạnh dị năng đúng không? Dùng thuốc khác loại với đám bên kia hả? Sao lâu hết tác dụng thế” Lục Hồng Huấn cho dù bị thương vẫn không bỏ qua việc dùng lời lẽ lải nhải. Đây gọi là khẩu chiến trong binh pháp chăng? Hiệu quả khiến Danro phân tâm không có mà còn ngược lại để hắn chăm chú hơn trong việc đối phó với Lục Hồng Huấn.

‘Tốt. Tên này tập trung vào mình thì Nhượng và Long càng có nhiều cơ hội trốn xuống dưới. Chỉ là không ngờ tên này mãi vẫn không xuống sức. Hắn rốt cuộc là dùng thứ thuốc gì?’ Huấn tựa như không hề biết đau, da thịt nơi nào đó của bản thân bị phân giải mất khiến máu chảy ra mà cứ như không. Vẫn vừa xoay tròn vừa phân tích tình huống.

Công nhận người có tu linh hồn thì không sợ chóng mặt nha. Quay vù vù như vậy vẫn tỉnh táo suy nghĩ một cách rành mạch. Còn chuyện chất lỏng trong người, rồi tiền đình các loại bị xoay theo thì để linh lực tràn khắp cơ thể giải quyết, ổn định lại khiến cho cảm giác xây xẩm mặt mày giảm hẳn.

“Huấn… Anh không sao chứ” Lý Nhượng vừa mang theo Quách Long vừa tránh né vẫn không quên để ý anh chàng. Thấy đỗ máu liền lo lắng trong lòng, truyền âm hỏi han.

“Anh không sao, tạm ổn. Em để ý, có cơ hội thì lập tức mang theo con em đáp xuống thấp đi.” Lục Hồng Huấn nhắc nhở về những gì đã bàn trước đó. Chỉ có hạ thấp xuống, dùng nhà cửa, cây cối, công trình bên dưới làm vật cản thì mới có thể thoát được dị năng của Danro hoặc tệ lắm cũng có thể an toàn hơn và câu được nhiều thời gian hơn nữa.

Còn việc người dân nước láng giềng ở bên dưới bị tai bay vạ gió, bị dị năng chạm phải mà chết. Lục Hồng Huấn chẳng thèm quản. Họ có chết bao nhiêu người cũng chẳng nằm trong sự quan tâm của anh chàng.

“...” Nhượng im lặng. Cô biết tính Lục Hồng Huấn. Hỏi nhiều cũng không khiến anh ta chịu bỏ thời gian ra nói rành mạch hơn. Cái cô quan tâm là hắn bị thương ở đâu? Tình trạng nặng nhẹ ra sao chứ không phải chỉ muốn biết là tạm ổn rồi thôi. Haizz.

Chỉ thấy quả cầu trắng Lục Hồng Huấn càng lúc càng nhuộm đỏ. Hai phe cùng thấy điều có suy nghĩ và hành động khác nhau. Nhượng thấy mà lo lắng cồn cào trong bụng. Danro nhìn thấy thì mắt lại sáng lên. Tốt a. Hắn có thể bị thương, có thể giết, phải mạnh tay hơn nữa.

Nghĩ xong. Danro liền cắt bớt một phần trong hai quả cầu dị năng tổng lực đang tấn công và ngăn cản Lý Nhượng. Một quả cầu dị năng màu đen mới thành hình to cỡ căn phòng. Cùng với quả cầu to như căn phòng màu đen tách từ lúc đầu dùng để đe dọa Long ép Nhượng đầu hàng. Hai quả cầu này liền bị hắn cố tình điều động bay đi, dồn tới tấn công Lục Hồng Huấn, muốn nhanh chóng hạ gục tên nhây như quỷ này.

“Cơ hội! hạ xuống mau” Lục Hồng Huấn truyền âm hét lên. Nhượng cắn răng, liếc nhìn Lục Hồng Huấn bị thêm hai quả cầu tấn công là bốn quả cầu. Cô vội bẻ lái một cái nữa trong lúc Danro tập trung vào Lục Hồng Huấn rồi bay thật nhanh xuống mặt đất cách bốn năm ngàn mét bên dưới.

“Giúp mẹ” Nhượng gấp nói.

“Chậc” Quách Long có phần không tình nguyện. Cả người bị một luồng gió mạnh của Nhượng mang đi, lao cực nhanh về phía Lục Hồng Huấn. Đến cùng thì Nhượng cũng đã thực tâm vì an nguy của Lục Hồng Huấn mà lo lắng. Cô không thể bỏ mặc anh ta gặp nguy cơ mà bản thân không làm gì, chỉ biết nghe theo sắp xếp và bảo toàn chính mình cùng con.

Kế sách của cô chính là ném đứa con được sự bảo vệ của Hắc Giáp ra gây rối khiến Danro chú ý. Lợi dụng chút phân tâm này liền đánh ra gió mạnh để cuốn Lục Hồng Huấn hạ nhanh xuống. Giữa hai con tin thì Danro chắc sẽ phân vân bắt cái nào bỏ cái nào. Lợi dụng Danro đang tự hỏi thì sẽ điều khiển gió mang cả Quách Long và Huấn hạ xuống đất và lợi dụng vật cản để mang cả hai đến gần nhau. Tiện thể Lục Hồng Huấn có thể tiếp tục truyền linh lực vào Hắc Giáp để nó bảo vệ con mình thêm lâu. Cùng lúc đó bản thân cô cũng tranh thủ lao xuống dưới khi Danro chưa kịp định thần lại. Kế hoạch cũng không tính là lắc léo gì. Chỉ có một chữ là “tranh thủ” một thoáng bất ngờ của Danro.

“Huấn, kéo Hắc Giáp, mang con em theo, bổ sung năng lượng giúp nó”

Nhoáng một cái ngay khi Danro dùng bốn quả cầu dị năng to như căn phòng màu đen vây tới Lục Hồng Huấn. Nhượng hành động cực nhanh, bẻ lái gần 120 độ né qua quả cầu dị năng khổng lồ của Danro. Một mặt dùng dị năng tạo gió ném Quách Long về phía Huấn gây chú ý của tên địch nhân này, một mặt lại tạo một lưỡi đao gió đậm đặc đánh tới người Danro để gây rối. Bản thân cô cũng bay nhanh xuống mặt đất bên dưới. Song song đó cũng có một luồng gió từ hướng khác vòng tới gần Lục Hồng Huấn, đẩy Lục Hồng Huấn hạ nhanh xuống dưới.

Danro đang định gia tăng mức độ tấn công Lục Hồng Huấn liền thấy Quách Long theo gió bay ngang về phía Lục Hồng Huấn thì hơi ngạc nhiên. Đang chưa hiểu đối phương chơi trò gì thì đã thấy một đao gió đánh tới người mình. Đao gió đúng là mạnh nhưng với chiến lực đã được thuốc bạo lên như hiện tại thì chưa đủ nhét kẽ răng. Đao gió đánh không xuyên nổi cái quả cầu dị năng đang bảo vệ bên ngoài cơ thể của Danro chớ nói tới đánh bị thương cơ thể đang nén ép của hắn. Đây cũng có phần là vì đánh tới lúc này Nhượng đã hơi đuối sức rồi.

Nhoáng một cái lại thấy Nhượng bay xuống dưới. Danro cười gằn. Hừ, ta bắt hai tên đàn ông này xem cô có ngoan ngoãn nghe lời hay không cho biết?

Lục Hồng Huấn nghe Nhượng truyền âm, biết chuyện xảy ra bên ngoài liền buồn bực. Là bệnh chung của phe phái Nhiễm Nam à? Sao ai cũng không chịu làm theo lời hắn bảo một trăm phần trăm vậy. Tên Nhiễm Nam thì khỏi nói, bây giờ tới lượt Nhượng cũng không chịu nghe lời luôn là cớ làm sao?

“Ngu ngốc. Bộ em tưởng hắn sẽ mắc mưu em à?” Lục Hồng Huấn tức giận truyền âm ngược lại.

Gã quân sư nói không sai. Danro muốn bắt sống Nhượng, không muốn cô bị tổn thương để giá trị trao đổi con tin với Quách Gia không bị giảm sút. Đánh tới lúc này rồi hắn cũng không nghĩ là chiến trường ở Sài Gòn còn tiếp diễn nữa, không khéo là mấy cái đầu đáng giá kia điều bị đám Punanthong hái hết rồi. Chẳng trông mong gì ở việc dùng Nhượng làm mồi dụ nhóm Miu Miu. Mà để Nhượng tự nguyện bị bắt thì tên này muốn bắt Lục Hồng Huấn hoặc Quách Long để bức ép. Cho nên dù Danro đang dồn sức chú ý vào Lục Hồng Huấn thì không có nghĩa là không chú ý Quách Long.

Bây giờ ném Quách Long ra như vậy khác nào thỏa mãn nguyện vọng của tên dị phạm này? Làm gì có chuyện hắn phân tâm mà bỏ qua.

Kết quả, làn gió của Nhượng bay tới chỗ Lục Hồng Huấn định thổi gã quân sư này xuống mặt đất bên dưới. Danro chẳng hề phân tâm tự hỏi như Lý Nhượng tưởng tượng. Hai quả cầu dị năng của Danro vẫn đuổi theo tấn công Huấn kể cả khi hắn bị gió thổi xuống dưới làm máu tung tóe ra theo vòng xoay của anh ta. Nếu hắn phân tâm như đã nghĩ thì sẽ không điều khiển cầu dị năng đuổi theo kịp, tạo cơ hội cho Lục Hồng Huấn trốn sau các công trình. Đằng này …

Quách Long thì bay được nữa đường cũng bị Danro dời hai quả cầu dị năng vốn định vây công Huấn chuyển thành quay ngược lại tấn công cậu ta.

Trúng ngay chóc. Quách Long đang mặc Hắc Giáp kín người bị hai quả cầu đen dị năng phân giải lực to như hai căn phòng chụp lấy. Hắc Giáp rung động, nhộn nhạo dữ dội lên, gần như sẽ biến về nguyên dạng là tấm vải thần trang ngay lập tức. Cậu ta không chết thì cũng sẽ bị thương cực nặng.

Cái thành công duy nhất của Nhượng là ép Danro phân chia lực lượng ra tấn công cả hai người đàn ông quan trọng của nàng. Khiến con nàng lâm vào nguy hiểm. Bản thân nàng thì thành công hạ xuống dưới một con hẻm vắng vẻ. Ngoài ra thì chẳng có gì tốt đẹp cả. Nếu Quách Long bị bắt thì cô cũng bị ép chui ra đầu hàng thôi.

‘Sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy chứ? Sao hắn không phân tâm, sao hắn không phân vân bắt ai giữa hai người Huấn và Long. Chẳng lẽ tới lúc này hắn vẫn còn dồi dào sức mạnh như vậy, chia ra tấn công cả hai mà không sợ cạn sức?’ Lý Nhượng thất vọng trước sự thất bại. Trong lòng đau đớn ‘Là mình quá tự cho là đúng rồi. Là mình không đủ tin tưởng vào Huấn nên mới cãi lời anh ấy… Hức hức’

Nhượng hốt hoảng, định ra tay điều khiển luồng gió thổi quanh người Quách Long, mang cậu con tránh đi dị năng của Danro nhưng đã không kịp nữa.

Hắc Giáp trên người Quách Long run mạnh một cái, ngay sau đó biến thành dạng mảnh vải quấn quanh eo gã. Dị năng phân giải trong dạng quả cầu của Danro như bắt được vàng tràn tới, ý định quấn vào chân và tay để phân giải chúng. Trước triệt hạ tay chân để không thể phản kháng, sau đích thân bắt lấy Quách Long vào tay. Bản thân Danro cũng không đợi kết quả mà đã tranh thủ bay thẳng về phía con mồi này một cách nhanh chóng.