Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 1



Lần đầu tiên Lam Băng nhìn thấy Thủy Nhạc, chính là trên màn hình lớn trước cửa rạp chiếu phim. Cô đang hát ca khúc chủ đề của bộ phim mà Lam Băng muốn xem. Sau đó suốt cả bộ phim, Lam Băng chỉ chờ xem những đoạn có bài hát vang lên.

Lần đầu tiên Thủy Nhạc nghe nhắc đến Lam Băng, là do người đại diện Y Ân của cô nói đến. Có vị đạo diễn Lam Băng trứ danh muốn mời cô đóng một vai trong bộ phim điện ảnh mới của cô ấy. Ngay lúc đó phản ứng của Thủy Nhạc là: Cái gì vậy?

Bài hát trong bộ phim mà Lam Băng xem, là được thu sau Album thứ hai của Thủy Nhạc. Mà chuyện mời đóng phim điện ảnh, lại là một năm sau khi Thủy Nhạc vừa phát hành Album thứ ba. Cho nên, đến thời điểm Thủy Nhạc và Lam Băng có cơ hội chính thức gặp nhau, đã là ba năm kể từ khi Thủy Nhạc chính thức trở thành ca sĩ. Vào lúc đó, Lam Băng đã là đạo diễn nổi danh quốc nội hơn nữa dự thưởng quốc tế, còn Thủy Nhạc bất quá chỉ là cô ca sĩ vừa có chút danh tiếng.

Giống Y Ân loại người đại diện "bàn tay vàng, kiến thức rộng rãi" này, khi nhắc đến Lam Băng cũng phải dùng "trứ danh" để hình dung, còn Thủy Nhạc lại là lần đầu tiên nghe thấy, ngoại trừ bởi vì bản thân cô vốn không có lòng hiếu kỳ với vòng luẩn quẩn này, mà còn là do trong mấy năm cô xuất đạo Lam Băng vừa hay đều ở nước ngoài quay phim, gần đây mới trở về.

Xuất phát từ sự khẳng định với chất lượng sản phẩm của Lam Băng cùng với sức ảnh hưởng của cô ấy trong giới, Y Ân cho rằng đây là cơ hội khó có được. Huống hồ người liên lạc của đối phương nói, sở dĩ chỉ đích danh Thủy Nhạc là vì hình tượng phù hợp, hơn nữa nhân vật yêu cầu. Nhưng mà Thủy Nhạc lại không cho là đúng, cô thích ca hát, thầm nghĩ chuyên tâm làm âm nhạc, đối với những hướng phát triển khác đều không có hứng thú, cũng không cảm thấy mình có thiên phú đóng phim, cần gì phải tham gia những chuyện vặt vãnh này, phiền toái.

"Tha cho em đi. Anh xem, em quay một MV bình thường cũng phải quay đến đau khổ như vậy, đóng phim? Anh không sợ em phá hủy danh tiếng người đại diện kim bài của anh sao?"

"Em đóng phim dở đâu liên quan gì tới anh?" Y Ân trợn trắng mắt tỏ vẻ khinh bỉ. "Lần này thì khác, Lam Băng là một đạo diễn vô cùng tài hoa, chất lượng tác phẩm cũng phi thường tốt, bản thân cô ấy trong giới cũng có sức ảnh hưởng. Hơn nữa cô ấy chọn diễn viên chỉ nhìn nhân vật không nhìn nhân khí. Có thể đóng một vai trong phim của Lam Băng, là một chuyện rất đáng để khoe ra."

"Khó có người được anh khen trắng trợn như vậy a." Thủy Nhạc tùy ý nói, giống như nghe đến đây có chút hứng thú, nhưng hiển nhiên, hứng thú không nhiều.

"Mặc kệ nói thế nào, nếu cô ấy đã mời em, em vẫn nên tự mình đáp lại. Dù sau này thật sự không diễn, hai bên gặp mặt một lần cũng tốt." Y Ân đương nhiên biết Thủy Nhạc có bao nhiêu không muốn đóng phim, cũng không bắt buộc, ngay từ đầu đã nói cô chỉ chuyên tâm làm âm nhạc.

"Em muốn gặp mặt từ chối cô ấy, không vấn đề gì chứ?"

"Sẽ không."

Địa điểm gặp mặt là một quán cafe yên tĩnh. Lúc Y Ân vừa đẩy cánh cửa gỗ ra bên trong kéo theo một tràng tiếng chuông gió trong veo. Thủy Nhạc thực thích. Khó tìm được một nơi mộc mạc mà lại phong tình thế này. Nhưng ngay sau đó, cô liền bị hoa lệ kinh diễm.

Đại khái là bởi vì trong giờ làm việc, cả quán cafe chỉ có một bàn khách, hoặc là nói chỉ có một vị khách duy nhất trong quán cafe, ngồi cạnh cửa sổ, nghe tiếng chuông gió, quay đầu sang. Y Ân nhanh chân bước tới: "Đạo diễn Lam Băng, thật ngại quá, để cô đợi lâu."

"Không đâu, tôi cũng vừa đến." Cô ấy nói, sau đó nhìn Thủy Nhạc, mỉm cười. Thủy Nhạc lại ngốc ngốc mở to mắt nhìn người ta. Y Ân chưa bao giờ nói với cô vị đạo diễn trứ danh, vừa có tiếng vừa có tài, lại có sức ảnh hưởng, vừa ôm thưởng từ nước ngoài về này, lại trẻ tuổi, hơn nữa còn xinh đẹp đến vậy.

Thủy Nhạc cực ít dùng từ "đẹp" để hình dung một người. Cô cho rằng tuyệt đại đa số người có vẻ ngoài dễ nhìn chỉ có thể dùng "xinh" để hình dung, mà "đẹp" là áp đảo "xinh" chỉ một loại đẳng cấp càng cao hơn. "Xinh" chẳng qua là đánh giá khách quan với ngoại hình, mà "đẹp" lại là một loại khí chất toàn toát ra từ trong lẫn ngoài. Bạn rất khó miêu tả nhưng lại không thể dời mắt đi. Nó vừa có thể rung động thị giác lại vừa có thể an ủi tâm linh. Chỉ ngộ mà không thể cầu, nhìn thấy nhưng không với tới được. Tóm lại, lần đầu tiên Thủy Nhạc nhìn thấy Lam Băng, cô liền mất đi phòng bị, đồng thời, cũng sinh ra khoảng cách.

Lam Băng không nghĩ tới phản ứng của đối phương lại trắng trợn như vậy, so với lời đồn của người trong giới không quá giống nhau, không khỏi tăng thêm ý cười. "Thủy Nhạc? Xin chào!"

"Xin chào!"

Hiển nhiên ba người đều không phải loại khách sáo lãng phí thời gian, sau khi tự mình gọi món liền tiến vào chính đề.

Nhân vật Thủy Nhạc sẽ diễn, nói là khách mời, nhưng thật ra có đến mười phút diễn, hơn nữa là nhân vật mấu chốt tạo bước ngoặc cho cả bộ phim. Thân phận cũng giống như Thủy Nhạc, là một ca sĩ, nhưng là một ca sĩ phiêu bạt, lưu lạc lại có chút thê lương. Người này có chuyên xưa không muốn để ai biết, trong phim cũng không kể lại. Một nhân vật như vậy, đặt trong bất kỳ bộ phim nào cũng sẽ làm người xem yêu thích, nhưng có thể đắp nặn đi vào lòng người không, còn phải tùy thuộc vào diễn viên.

Thủy Nhạc buông ly cafe, nhìn vào mắt Lam Băng, nói: "Có thể chị không biết, em thật sự không biết đóng phim. Mỗi lần quay MV đều sẽ bức đạo diễn nổi điên. Nhân vật này em rất thích, nên không muốn phá hủy cô ấy."

Lam Băng nhịn không được cười ra tiếng: "Em có thể không cần thẳng thắn như vậy." Thủy Nhạc vốn cảm thấy không sao cả. Chỉ là trực giác mách bảo cô, hẳn là nên ăn ngay nói thật với người trước mặt này, lại còn tỏ ra hết sức chân thành nghiêm túc. Cô không hy vọng Lam Băng cảm thấy mình chỉ đang giả vờ khiêm tốn. Bị cô ấy cười như vậy, đột nhiên lại có chút ngượng ngùng.

"Chị đã xem MV của em, nghe nhạc em hát. Lúc vừa nhận được kịch bản, nhìn thấy nhân vật này, người đầu tiên xuất hiện trong đầu chị chính là em. Ngoại trừ em, trước mắt chị không tìm được người nào thích hợp hơn. Về phần có thể diễn hay không, nếu người đại diện của em đã tin vào ánh mắt chị, chị cảm thấy em không có vấn đề." Không chỉ là Thủy Nhạc, đến Y Ân cũng vô cùng ngạc nhiên. Những lời thốt ra từ miệng Lam Băng, là thật lớn khẳng định cùng ca ngợi. Hơn nữa cô ấy nói là nếu Y Ân tin tưởng ánh mắt của cô ấy chứ không phải là Thủy Nhạc tin tưởng ánh mắt của cô ấy, chứng tỏ đối với chứng "vô tri" của Thủy Nhạc trong giới giải trí cô ấy cũng đã nghe qua.

Chỉ là tạm dừng vài giây, Thủy Nhạc liền thỏa hiệp: "Được rồi, em thử xem. Em sẽ tận lực." Còn lại chi tiết và sắp xếp sau này, liền giao cho người đại diện vạn năng của cô.

Cuối cùng Lam Băng rời đi trước, Y Ân đưa cô tới tận cửa, mở cửa tiễn cô, lúc quay lại chỗ ngồi liền thấy cô ca sĩ của anh vẻ mặt "Em vừa mới làm gì?!" nhìn mình.

"Tuy anh rất vui vì em nhận bộ phim này, nhưng vừa rồi em đồng ý sảng khoái như vậy quả thật làm anh kinh sợ. Không biết trước đây là ai hỏi anh nếu gặp mặt cự tuyệt người ta có vấn đề gì không?"

"Còn không phải tại anh. Anh cũng không nói với em là cô ấy... như vậy a! Em bất ngờ không kịp phòng bị như thế nào có thể từ chối người ta?" Cô vậy mà muốn đi đóng phim?! Còn đóng phim điện ảnh của đạo diễn Lam Băng... Trời...