Thủy Nhạc vừa mở cửa, liền bị mùi đồ ăn hấp dẫn. Lam Băng vậy mà lại nấu cơm! Mặc quần áo ở nhà, đeo tạp dề quanh eo, nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu, cười nhẹ: "Bảo bảo, em quên đóng cửa kìa ~"
"Ách..." Thủy Nhạc sờ sờ mũi, xoay người đóng cửa lại, mới thay giày đi qua, cách bàn ăn, hết nhìn đông tới nhìn tây: "A, đột nhiên thật đói a, có thể ăn chưa?"
Lam Băng đem món cuối cùng dọn lên, vừa cởi tạp dề vừa trả lời: "Chưa được."
"Tại sao?!"
"Lại đây, để chị ôm một cái trước đã." Nói xong dang rộng hai tay, cười như không cười nhìn cô.
Thủy Nhạc bật cười, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, đứng yên nhìn vào mắt nàng hồi lâu, mới đưa tay ôm eo, gác đầu lên hõm vai nàng.
Lam Băng vòng tay siết chặt bả vai Thủy Nhạc, dùng mũi cọ sát tóc cô, hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại không nhúc nhích, trầm mặc.
Qua hồi lâu: "Hắc, không phải nói ôm một cái sao?"
"Một cái ý là một lần, không phải lập tức, là do em hiểu lầm."
Thủy Nhạc nhịn không được cười rộ lên, nữ nhân này, bắt đầu giở trò đểu giả, hừ... nhưng mà Lam Băng thờ ơ.
Lại qua hồi lâu: "Em đói bụng ~ chị còn muốn ôm bao lâu?"
"Chị đang nghĩ..."
"Cái gì?"
"Ăn cơm hay là ăn em."
"... Ăn cơm có được không? Thật sự rất đói."
"Được rồi."
Lam Băng rốt cuộc chịu buông tay, kéo Thủy Nhạc từ trong lòng mình ra.
Thủy Nhạc lại đột nhiên dùng sức ôm chặt eo nàng, xoay người đặt nàng lên bàn ăn bên cạnh, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lam Băng, đắc ý cong khóe miệng, cúi người hôn xuống.
Lam Băng chỉ tốn một giây thời gian để tỏ ra kinh ngạc, sau đó dung túng, lại như là hưởng thụ, mặc cô làm bậy.
Thủy Nhạc hôn rất chuyên chú, cơ hồ là đem hết chiêu thức trong người, đem tất cả những kỹ xảo học được từ người người phụ nữ này đi hôn nàng, cuối cùng, mệt đến ghé vào trước ngực Lam Băng thở hồng hộc.
Lam Băng dùng hai tay chống trên bàn dài, gánh chịu sức nặng của hai người, thùy mắt nhìn vật nhỏ trong lòng, trong mắt tràn ngập ôn nhu, lời nói ra lại đầy ngả ngớn: "Bảo bảo, em muốn làm tiếp ở đây sao?"
Thủy Nhạc cương người vài giây, sau đó thò người lại gần môi nàng hung hăng cắn một ngụm....
"A..." Lam Băng bị giật mình, lật người đem tiểu yêu tinh mê người nào đó áp dưới thân: "Thì ra bảo bảo thích ở trong này..." Âm cuối biến mất giữa răng môi...
Thẳng đến, đồ ăn đã hoàn toàn lạnh, Lam Băng đem bảo bối của nàng từ sàn nhà phòng khách ôm đến bồn tắm trong phòng tắm, lại từ bồn tắm trong phòng tắm ôm trở về giường trong phòng ngủ.
Toàn bộ hành trình Thủy Nhạc đều vùi đầu không nói lời nào, hoàn toàn không dám nhìn mặt Lam Băng, thính tai đỏ như xuất huyết, thật sự là, rất... gì đó! Cô thế nhưng thật sự ở chỗ kia cùng nàng... A!!! Cho nên, vừa đặt mình lên giường, Thủy Nhạc liền kéo chăn qua cuộn mình thành một cái kén, chôn mặt vào gối, thật sự là rất thẹn thùng....
Lam Băng vẫn luôn nhìn cô cười, chỉ là sợ người nào đó thẹn quá thành giận, chịu đựng không cười thành tiếng, thiếu chút nữa nhịn chảy nước mắt. Lần sau sẽ đổi thành chỗ khác, Lam Băng thầm nghĩ. Cách chăn ôm lấy con sâu nhỏ, bám vào bên tai cô dịu dàng dỗ ngọt: "Bảo bảo, em nghỉ ngơi chút đi, chị đi hâm đồ ăn, xong rồi sẽ gọi em ra, ân?"
Lam Băng nói xong muốn đứng dậy rời đi lại bị Thủy Nhạc cách chăn kéo tay lại, đành phải nằm úp sấp xuống, ôm cô chặt hơn: "Làm sao?"
Thủy Nhạc vẫn không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế này, miễn cưỡng đáp: "Ngủ một hồi ~" Sau đó cứ như vậy ôm lấy tay Lam Băng, ngủ rồi.
Lam Băng nhịn xuống xúc động muốn ôm cô vò vào lòng, xốc chăn lên tiến vào, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, nhắm mắt lại.
Thủy Nhạc là bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức, còn chưa mở to mắt, đã cảm nhận được một trận đói cồn cào đánh úp toàn thân, không nhịn được cao mày xoa xoa bụng, sau đó liền nghe được một tiếng cười khẽ.
Thủy Nhạc mở mắt ra, liền nhìn thấy Lam Băng đang đứng trước cửa phòng nhìn mình giống như đang xem chó con... Không biết đã đứng bao lâu, tuyệt đối là cố ý!
Nhưng Lam Băng cũng không cho Thủy Nhạc cơ hội biểu đạt phẫn nộ, nhanh chóng đi tới cúi người hôn một cái lên khoé môi cô: "Thức dậy ăn cơm ~"
Được rồi, ăn cơm là chuyện quan trọng.
"Như thế nào hôm nay lại chạy tới chỗ Hoài Bắc lão sư giúp ông ấy thu âm?" Lam Băng múc một chén canh đưa vào tay Thủy Nhạc, nhìn cô uống ngon lành, thuận miệng hỏi.
"Đến thăm lão sư, đúng lúc gặp ông ấy muốn thu âm, liền giúp một chút." Thủy Nhạc cũng thuận theo trả lời, tiếp tục hết sức chăm chú uống canh của mình.
"Ha ha ~" Thủy Nhạc bị chọc nở nụ cười, ngẩng đầu tủm tỉm nhìn nàng: "Sư huynh đã gọi điện khen em đó ~"
"Nga? Khen em chuyện gì?"
"Khen em ánh mắt rất tốt."
"..." Câu này có chút bất ngờ. Lam Băng thật sự không nghĩ tới sư huynh sẽ nói ra những lời như vậy.
Thủy Nhạc khó được thấy bộ dáng ngượng ngùng của nàng như thế, đang chuẩn bị hảo hảo đùa giỡn một phen, Lam Băng liền dời đi đề tài: "Tranh của chị đâu?"
"Ách..." Thủy Nhạc nhớ tới lúc ở phòng triển lãm cô cố ý hai vừa ba phải nói với nàng chuyện tặng người, tuy rằng bổn ý là muốn cho nàng một bất ngờ, nhưng lúc đó thấy bộ dáng thất vọng của nàng... Vạn nhất người phụ nữ này muốn tính sổ với mình: "Tiểu nhân lập tức sai người đưa đến quý phủ của ngài!" Nói xong làm bộ muốn gọi điện thoại.
Lam Băng phối hợp kéo cô ngồi xuống: "Không vội, tối nay cho em địa chỉ mới, địa chỉ phủ đệ của chị."
"Hử? Chị không ở chỗ của Diệp tử nữa sao?"
"Ừ. Ban đầu không biết sẽ ở trong nước bao lâu. Diệp tử ở một mình, ba mẹ em ấy cũng không yên tâm nên chị mới vào ở chung."
"Cho nên hiện giờ chị đã có dự tính ở đây lâu dài?"
"Ừ." Lam Băng nhìn vào mắt cô: "Trừ phi có người muốn chuyển đến nơi khác sống thử."
"Diệp tử à, các cô dì của chị, sẽ 'chăm sóc' nó thật tốt. Hơn nữa," Lam Băng nở nụ cười hàm xúc: "Chị ở một mình, muốn đem bạn gái về nhà cũng tiện hơn."
Thủy Nhạc vốn muốn trừng nàng, trừng đến một nữa đột nhiên chuyển tròng mắt, vẻ mặt thâm trầm nói: "Đúng rồi, cái này em có kinh nghiệm, thật sự là tiện hơn rất nhiều."
Lam Băng nhìn bộ dáng đắc ý không giấu được trong mắt cô, dung túng nở nụ cười, lại đưa tay xoa loạn đầu cô, thuận tiện nhéo nhéo vành tai hai cái.
Thủy Nhạc nhìn như giương giương tự đắc, trên thực tế là không dám được voi đòi tiên, lập tức dời đi đề tài: "Lại nói, hành lý của em đâu?"
"Ăn cơm xong chị đưa em đi lấy."
"Được."
Lúc ra ngoài, trời đã tối. Thủy Nhạc vốn cho rằng sẽ đến chỗ Diệp Hiểu Đồng, không nghĩ tới Lam Băng lại lái xe hướng về một nơi xa ở vùng ngoại thành, xem ra là muốn đi nhà mới.
Lam Băng tập trung lái xe, Thủy Nhạc tiện tay mở hộp CD ra, ngoài ý muốn phát hiện bên trong chứa rất nhiều đĩa nhac, chăm chú nhìn một lát, cũng không phải sao, đều là album mới của mình....
"Diệp tử thích bỏ đĩa nhạc của em vào xe chị, thói quen này vẫn không thay đổi sao. Chị cũng mặc kệ đến giờ?"
Lam Băng quay đầu liếc nhìn một cái: "Ai nói với em là Diệp tử để vào?"
Thủy Nhạc trừng to mắt, khó có thể tin nhìn sườn mặt Lam Băng: "Chị để vào?"
Lam Băng hết sức tập trung lái xe, mắt cũng không nháy một cái.
Thủy Nhạc đột nhiên vô cùng vui vẻ, giống như người ngốc tự mình ngồi một bên cười hề hề, sau đó tranh thủ lúc ngừng đèn đỏ, bổ nhào vào người Lam Băng, kéo dài gọi tên nàng: "Lam..."
Lam Băng cúi đầu, chóp mũi cọ vào chóp mũi cô: "Không phải chị đã nói, chị là fan của em sao?"
"Ừ, hiện giờ em tin ~"
Đứng trước cửa lớn bên ngoài nhà Lam Băng, Thủy Nhạc cảm thấy trong lòng nhảy nhót một chút. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà đạo diễn Lam Băng. Nhà của đạo diễn Lam Băng, sẽ là thế nào đây?
Lam Băng cầm chìa khóa, lại không mở cửa ra, mà đem nó đưa tới trước mặt Thủy Nhạc vẫn đang suy nghĩ miên man: "Có thể giúp chị mở cửa sao, Thủy tiểu thư?"
"Rất vinh hạnh cống hiến!" Thủy Nhạc nhận lấy chìa khóa, làm bộ thành thạo mở khóa, ngay cả động tác mở cửa cũng làm đến lưu loát, lại nháy mắt đứng hình khi nhìn thấy nội thất trong nhà Lam Băng.
"Lam?" Thủy Nhạc quay đầu nhìn Lam Băng, không phải thực chắc chắn gọi tên nàng một tiếng. Thủy Nhạc nhìn thấy một con gấu không biết tên cực lớn đang quỳ rạp trên mặt đất, đưa mông về phía cửa lộ ra một cái đuôi to tròn lông xù.
Lam Băng nhìn Thủy Nhạc, ôn nhu cười, đi qua ôm bả vai cô mang cô vào trong, thuận tay đóng cửa lại giải thích: "Con này cũng là một con cái ~ "
Đùa em sao, thứ này còn phân biệt đực cái? Chẳng lẽ con kia của em là con cái? Thủy Nhạc bắt lấy cái đuôi của mỗ gấu đem nó nhấc lên ôm vào ngực, thích vô cùng: "Tặng em à?"
Không ngờ là Lam Băng tự hỏi một chút, mới trả lời: "Có thể nói như vậy." Nói xong cũng không quản vẻ mặt không biết ra sao của Thủy Nhạc, xoay người đặt một đôi dép dưới chân nàng.
Thủy Nhạc thay dép đi vào mới phát hiện không gian bên trong rất lớn, có đến hai tầng. Góc phải phòng khách là chiếc thang cuốn xoay tròn. Vừa nhìn liền phát hiện, phong cách trang trí bên trong rất giống nhà mình, giản lược, hào phóng, nhiều hơn một phần ấm áp.
"Chị đi nấu nước ấm, em tự chơi quanh nhà đi." Lam Băng dặn dò một tiếng, liền thật sự bỏ lại người nào đó mặc kệ, đi thẳng vào phòng bếp. Thủy Nhạc liếc mắt một cái, giống như rất cao cấp rất chuyên nghiệp... Dù sao, so với tài nấu nướng chỉ cơ bản đáp ứng nhu cầu sinh tồn của cô, Lam Băng cơ hồ có thể đổi nghề làm đầu bếp, không chừng sẽ trở thành đại sư trong ngành.
Thủy Nhạc bĩu môi, buông mỗ gấu, tự mình đi dạo xung quanh.
A, có phòng khách nha, ừ, đây mới là nhà của người bình thường nên có. Lại nói, không biết ai sẽ có vinh hạnh được ngủ ở phòng khách trong nhà đạo diễn Lam Băng đây?
Có cả phòng gym nha ~ thử tưởng tượng Lam Băng mặc quần đùi bó sát chạy bộ trên máy vừa chạy vừa rơi mồ hôi, chậc chậc...
Đây là... phòng thu âm. Thủy Nhạc đi vào, đóng cửa lại, tức thì bên trong chỉ còn lại tiếng tim đập như sấm của cô, đột nhiên không quá can đảm đi đoán vì sao nó sẽ xuất hiện trong căn nhà này, sẽ không đơn giản vì Lam Băng là fan của mình chứ.
Thủy Nhạc vẫn không nhúc nhích tựa vào phía sau cửa nhìn quanh phòng thu âm hồi lâu, mới mở cửa ra ngoài. Theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Lam Băng, giây tiếp theo liền va vào đôi mắt thâm thúy của nàng.
Lam Băng đang dựa vào sô pha giữa phòng khách, như là chuyên môn chờ Thủy Nhạc đi ra, lại chỉ thản nhiên nói: "Hành lý ở trên lầu, đi xem đi."
"Nga." Thủy Nhạc đành phải nhấc chân leo lên thang lầu. Giống như có loại nào đó dự cảm, cô bước đi rất cẩn thận, từng bước từng bước một dẫm lên bậc thang.
Mỗi một bước đều vô cùng trịnh trọng, phảng phất chờ ở phía trước, không phải một căn phòng mới, mà là một đoạn nhân sinh hoàn toàn mới.
Trên lầu chỉ có một phòng, dùng thủy tinh ngăn cách thành hai khu vực, cho nên Thủy Nhạc chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được phòng vẽ tranh thông với ban công siêu lớn, không khỏi đờ đẫn đứng ở cuối cầu thang. Lại nhìn xuống phòng thu âm dưới lầu lần nữa, căn phòng này xem như một món quà bất ngờ có thể đoán trước, nhưng làm thế nào Thủy Nhạc cũng không thể hiện ra vẻ mừng rỡ như điên, ngược lại, có điểm lo sợ bất an, tựa như, gần hương tình khiếp.
Do dự vài giây, Thủy Nhạc rốt cục lấy hết can đảm bước hết vài bậc cuối cùng của cầu thang, cơ hồ là thành kính, đẩy ra cửa kính phòng vẽ tranh. Dụng cụ vẽ tranh của cô, toàn bộ bày biện theo thói quen ở khách sạn của cô, lặng im nằm ở vị trí của nó, trên giá vẽ thậm chí còn đang treo một bản thảo chưa vẽ xong, vài cây bút chì tùy ý gác bên cạnh, thật giống như, thật giống như cô chỉ vừa ra khỏi nhà buổi sáng còn chưa kịp thu dọn xong...
Ngày đó cô muốn thu dọn hành lý của mình theo, nàng nói: "Sang năm chị đi sẽ giúp em dọn về". Hình ảnh không ngừng lặp lại trong đầu Thủy Nhạc. Nàng là ôm tâm tình thế nào, trong mấy tháng cô rời đi, mỗi ngày nhìn những dấu vết cô lưu lại mà đi vào giấc ngủ?
Thủy Nhạc đột nhiên xoay người chạy khỏi phòng vẽ tranh, vội vàng xuyên qua phòng làm việc chất đầy sách, đi vào phòng ngủ, kéo ra cánh cửa tủ âm tường, quả nhiên... Quần áo mà cô không mang theo, hiện giờ, từng chiếc từng chiếc, phân loại, treo vào cùng quần áo của Lam Băng.
Trong phòng tắm có hai chiếc khăn tắm khác màu, ly súc miệng cũng đặt cùng một chỗ, bàn chải mới đứng cạnh nhau, mỹ phẩm dưỡng da cô thường dùng, sữa tắm mà cô thích...
Thật giống như... Thật giống như, các nàng đã sớm như vậy sinh hoạt cùng nhau thật nhiều năm.
Thủy Nhạc ngồi bệch trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Có một chuyện xưa, cô đã không nhớ rõ là nghe được ở đâu, nói rằng thời cổ đại có một cô gái, thế nhưng từ bỏ thân hình, linh hồn rời xác, bám theo người mình yêu mà phiêu bạc, hỏi nàng vì sao vong mệnh bôn ba, nàng đáp: biết quân thâm tình không dễ.
Biết quân thâm tình không dễ.
Thủy Nhạc đứng lên, dùng sức nheo mắt, ép ra ẩm ướt giữa hai hàng mi, nhấc chân chạy xuống lầu.
Lam Băng đang ngồi quay lưng về phía cầu thang, bóng lưng chưa hề nhúc nhích, như là một bức tranh thanh nhã bị thời gian ngưng đọng tại đây, làm ánh mắt nàng lây nhiễm vô hạn ôn nhu lưu luyến.
Nghe được tiếng bước chân, Lam Băng quay đầu, cười nhẹ, nụ cười bình yên ấm áp, giống mỗi một lần nhìn cô đi về phía nàng.
Thủy Nhạc không lý do trong lòng một trận đau đớn, lại không nói được lời nào, chỉ bước chậm đến trước mặt nàng, giống một cô gái ngoan ngoãn ngồi vào lòng nàng, ôm chặt eo nàng, lỗ tai dán tại trước ngực nàng lắng nghe từng tiếng tim đập mạnh mẽ.
Không khí im lặng đến trần ai vũ động. Lam Băng đem cằm gác lên đỉnh đầu cô, khi có khi không nhẹ nhàng vuốt phẳng, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy: "Đêm nay ở lại nơi này có được không? Chị còn chưa bao giờ ở lại đây..."