Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 127: Chương 127:



Những người từng trải như ông bà ngoại nhìn thoáng qua là biết cháu rể tương lai tới rồi, cho nên Giang Nhược Kiều chẳng cần phải cố ý giới thiệu nữa, tất cả diễn ra khi không nói gì, hai ông bà cụ cũng hiểu. Nhưng Lục Tư Nghiên vẫn chỉ là đứa bé năm sáu tuổi, có lẽ cậu nhóc không thể hiểu được những ánh mắt giao nhau trong không khí. Thế nên, mãi cho đến trước giờ cơm tối, nhìn thấy mẹ đút đồ ăn cho ba, cậu nhóc mới khiếp sợ như thế.
 
Giang Nhược Kiều nhìn Lục Dĩ Thành, ý tứ rất rõ ràng: Chuyện này giao cho anh nhé! Anh nói với con trai anh đi!
 
Lục Dĩ Thành gật đầu, đi tới kéo tay Lục Tư Nghiên, nói: “Đi thôi, trước khi ăn cơm phải rửa tay.”
 
Vẻ mặt Lục Tư Nghiên hưng phấn: “Con rửa tay rồi!”
 
Lục Dĩ Thành đành phải dùng giọng điệu không cho phép từ chối: “Rửa lại một lần nữa.”
 
“…”
 
Thế là hai ba con cùng nhau chen chúc trong nhà vệ sinh chật hẹp, trên mặt Giang Nhược Kiều vẫn còn vương ý cười chưa kịp thu lại. Cô tự xới cho mình một muôi cơm nếp, chính là cái mùi này, ngọt mà lại không ngấy!
 
Trong nhà vệ sinh, cái miệng nhỏ của Lục Tư Nghiên bô bô không ngừng: “Ba, vừa nãy là sao vậy? Tại sao mẹ lại đút đồ ăn cho ba?”
 
Tuy cậu nhóc còn nhỏ tuổi, có rất nhiều thứ lơ mơ không hiểu nhưng không có nghĩa là cậu nhóc ngốc.
 
Mẹ trẻ chưa bao giờ đút đồ ăn cho ba trẻ cả.
 
Dù sao cậu nhóc cũng chưa từng thấy.
 
Một việc trước đó chưa từng làm mà bây giờ lại làm, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra rồi.
 
Lục Dĩ Thành suy nghĩ một chút: “Con cảm thấy là có chuyện gì?”
 
Câu hỏi này đã làm khó Lục Tư Nghiên rồi.
 
Nếu như hai người ôm nhau, hay là hôn nhẹ gì đó bị Lục Tư Nghiên nhìn thấy thì chắc chắn cậu nhóc sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.
 
Nhưng lại cứ là đút đồ ăn.
 
Lục Tư Nghiên nghiêng đầu, có vẻ như đang suy nghĩ: “Con không hiểu. Dù sao trước đây mẹ cũng chỉ đút cho con ăn thôi.”
 
Cậu nhóc rất có thiên phú về phương diện ngôn ngữ, đến thành phố Khê được nửa tháng mà đã bị trẻ con và người lớn ở đây lây nhiễm, nghe hiểu được tiếng địa phương của thành phố Khê, còn biết nói một chút nữa.
 
Đây vốn là cục diện thẳng thắn nên Lục Dĩ Thành cũng không cần phải lừa gạt cậu nhóc, anh giơ tay lên vuốt tóc Lục Tư Nghiên, nén giọng nói: “Vậy có lẽ sau này con còn phải làm quen với một việc, mẹ sẽ không chỉ đút thức ăn cho con nữa đâu.”
 
Lục Tư Nghiên: “?”

 
Trong mắt Lục Dĩ Thành đầy ý cười: “Bọn ba ở bên nhau rồi.”
 
Sợ cậu nhóc hiểu lầm, anh lại bổ sung thêm một câu: “Ý là hẹn hò ấy.”
 
Lục Tư Nghiên mừng rỡ không thôi: “Thật thế ạ?”
 
Lục Dĩ Thành gật đầu: “Là thật, vốn lần này trở về là để nói cho con biết. Chẳng qua, con có thể gây áp lực cho ba nhưng không được gây áp lực cho mẹ con, con hiểu ý nghĩa của hẹn hò là gì không?”
 
“Sao lại không biết chứ?” Lục Tư Nghiên khoa trương nhìn về phía Lục Dĩ Thành: “Ba, ba biết con cũng có thích một bạn mà nhỉ? Sao con không biết hẹn hò là gì được!”
 
Lục Dĩ Thành: “…”
 
Lục Dĩ Thành cũng nghe được loáng thoáng về mức độ được hoan nghênh của Lục Tư Nghiên ở nhà trẻ.
 
“Vậy con nói thử xem hẹn hò là gì nào?”
 
Lục Tư Nghiên đáp lại: “Sau này hai người sẽ bắt đầu chê con phiền, chê con là bóng đèn.”
 
Lục Dĩ Thành không nén được cười: “Thỉnh thoảng cũng có đấy, đến khi đó mong là con có thể hiểu cho.”
 
“Vậy phải mua đồ chơi cho con. Như thế là con hiểu liền.”
 
“Được. Sau đó thì sao? Con còn biết gì nữa?” Lục Dĩ Thành tiếp tục hỏi.
 
Lục Tư Nghiên nhìn anh: “Sau đó? Lại còn có sau đó à?”
 
Chê cậu nhóc phiền còn chưa đủ à, chẳng lẽ còn muốn làm chuyện gì quá đáng hơn nữa chắc?
 
Lục Dĩ Thành cười gật đầu: “Nhưng không phải chuyện của con. Hẹn hò không có nghĩa là kết hôn, ba cảm thấy nếu như có thể con hãy coi ba như hai người, một người là ba con, một người là bạn trai của mẹ con, hai mối quan hệ này không liên quan trực tiếp gì đến nhau, đừng có lẫn lộn.”
 
“Nghĩa là sao?”
 
“Chưa chắc ba đã trở thành chồng của mẹ con.” Lục Dĩ Thành nói: “Đương nhiên ba sẽ cố gắng nhưng có rất nhiều chuyện không phải cứ cố gắng là có kết quả, ba với mẹ con không muốn tạo áp lực quá lớn cho đối phương. Con yên tâm, cho dù quan hệ của ba mẹ có thay đổi như thế nào thì có một số việc vĩnh viễn không thay đổi, con vĩnh viễn là con của ba, cũng mãi là con của mẹ. Ba mẹ sẽ luôn yêu con.”
 
Rõ ràng vấn đề này hơi sâu xa đối với Lục Tư Nghiên.
 
Cậu nhóc lắc cái đầu nhỏ: “Con không hiểu đâu, dù sao bây giờ ba chính là bạn trai của mẹ con, đúng không?”
 

Lục Dĩ Thành: “…Đúng.”
 
Lục Tư Nghiên phản ứng siêu nhanh: “Vậy ba phải lấy lòng con.”
 
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Lục Dĩ Thành vẫn còn chưa kịp load: “Gì cơ?”
 
Lục Tư Nghiễn phách lối chống nạnh: “Chính là thế đó!”
 
Trong tình huống này, đương nhiên Lục Tư Nghiên trở thành người đại thắng.
 
Mãi cho đến lúc ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi xuống bàn ăn, Lục Dĩ Thành vẫn cau mày. Tuy sớm biết con trai mình ranh ma không dễ mua chuộc nhưng không nghĩ tới góc độ suy xét vấn đề của thằng con mình lại xảo trá như vậy. Con đường giáo dục, gánh nặng đường xa, haizz! Con trai rất thông minh, nhưng càng thông minh thì phụ huynh lại càng phải dồn nhiều tâm huyết.
 
Trên bàn cơm, bà ngoại không ngừng gắp thức ăn cho Lục Dĩ Thành, trêu chọc rằng: “Miệng của Tiểu Lục linh thật đấy, lần trước lúc trở về, chúng ta ở lại nhà con, con nói lần sau, đây không phải là lần sau đấy à, lần này chắc con sẽ ở lại nhà chứ?”
 
Lục Dĩ Thành vô thức nhìn sang Giang Nhược Kiều.
 
Giang Nhược Kiều tức giận trừng mắt với anh.
 
Ông ngoại vung tay lên: “Dịp Tết khách sạn lại đắt, hai đứa nuôi con cũng có dễ dàng gì đâu? Tiết kiệm thêm một chút tiền cho con mua sách, hôm nay Tiểu Lục ngủ với ông!”
 
Lục Dĩ Thành ngẩng đầu lên.
 
Ông ngoại nhướng mày: “Sao, con không muốn à?”
 
“Không phải, không phải, không phải ạ.” Lục Dĩ Thành vội vàng nói: “Chỉ là sợ quấy rầy ông thôi ạ.”
 
Bà ngoại lên tiếng rất đúng lúc, cười nói: “Tiểu Lục, không phải con quấy rầy ông ấy đâu, chỉ sợ là ông ấy quấy rầy con thôi, ngáy như sấm ấy.”
 
Ông ngoại cũng giận: “Tôi ngủ ngáy bao giờ!”
 
Lục Tư Nghiên giơ tay: “Con có thể làm chứng, ông cố ngủ ngáy làm con không ngủ được, nhưng bây giờ con quen rồi!” Cậu nhóc lại nịnh nọt ông ngoại: “Bây giờ không nghe ông cố ngáy là con không ngủ được, he he!”
 
Ông ngoại cười bóp mặt Lục Tư Nghiên: “Vẫn là Tư Nghiên nghe lời, đợi sau này ông dẫn cháu đi mua pháo!”
 
Lục Tư Nghiên: Oh yeah ~
 

Cuối cùng ông bà ngoại thương lượng với nhau một hồi, đơn phương quyết định. Ông ngoại, Lục Dĩ Thành với Lục Tư Nghiên ngủ ở phòng chính, phòng chính có giường một mét tám, hoàn toàn có thể ngủ được. Bà ngoại thì ngủ ở phòng Giang Nhược Kiều. Sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Dĩ Thành chần chờ hỏi: “Như vậy có được không?”
 
Giang Nhược Kiều liếc anh: “Anh vốn đã ngồi tên lửa rồi.”
 
Ngồi tên lửa nên tốc độ mới nhanh như vậy, vừa mới hẹn hò mà cô đã đưa anh về nhà, còn giữ anh ở lại.
 
“Anh sợ…” Tuy Lục Dĩ Thành chưa nói xong nhưng ý kia đã rất rõ ràng. Anh lo hàng xóm láng giềng nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô.
 
Giang Nhược Kiều đeo găng tay cao su: “Ông bà ngoại em cũng hơn bảy mươi tuổi rồi còn tiến bộ hơn anh. Yên tâm đi, ở chỗ em chuyện này rất đỗi bình thường.” Cô dừng một chút, chỉ chỉ lên tầng: “Chị gái trên tầng ngầu lắm đấy, năm nào cũng đưa bạn trai về, mỗi năm một người.”
 
Anh nào cũng đẹp trai lai láng, gu thời trang siêu đỉnh!
 
Cô cũng không nghe thấy lời ra tiếng vào gì, chỉ tình cờ nghe mấy cô gái khác hâm mộ khóc lóc nói tin này cho cô.
 
Cô cũng hâm mộ, nhưng là hâm mộ tính cách cởi mở, thoải mái của chị gái tầng trên.
 
Lục Dĩ Thành trầm mặc.
 
Nhưng anh vẫn rất có mắt nhìn như cũ, không để cô rửa bát, tự giác cầm giẻ rửa bát tới rửa bát.
 
Giang Nhược Kiều cũng không đi ra ngoài mà đứng bên cạnh nói chuyện với anh: “Chị gái tầng trên lớn hơn em mười tuổi, đối xử với em rất tốt, chẳng qua con người em cũng rất có nghĩa khí. Trước đây lúc học tiểu học, lớp chị ấy có một nam sinh chạy qua bên này cho em một trăm tệ để em gọi chị ấy ra, em không thèm để ý tới.”
 
“Khi đó với học sinh cấp một, một trăm đồng là một số tiền lớn đó.” Giang Nhược Kiều cảm khái: “Sau này em nói với chị ấy, chị ấy nói em khờ, đáng lẽ ra phải nhận một trăm đồng đấy rồi chia đôi...”
 
Nhớ tới đây, cô cũng không kìm được bật cười thành tiếng.
 
Thấy Lục Dĩ Thành không đáp mà chăm chủ rửa bát, cô tò mò hỏi: “Anh sao thế, sao không nói gì?”
 
Lục Dĩ Thành bất đắc dĩ nói: “Không biết phải nói gì.”
 
Anh nghĩ ích kỷ một chút, chân thật hơn một chút, hy vọng năm sau người đi về cùng cô vẫn là anh.
 
Anh đã thẳng thắn tiếp nhận bản thân thỉnh thoảng là một người rất đê hèn, nhưng vẫn không nên nói ra những lời này.
 
Giang Nhược Kiều khoanh tay trước ngực, dò xét anh từ đầu đến chân.
 
Anh đi đôi dép lê bà ngoại mình làm, tất nhiên là không được đẹp bằng bên ngoài. Dép lê bà ngoại làm cả nam lẫn nữ đều đi được, trừ cỡ dép ra hoàn toàn không thể phân biệt được là dép của đàn ông hay dép của phụ nữ.
 
Chẳng hề thời thượng nhưng lại rất ấm áp.
 
Đôi dép lê này khiến ánh mắt Giang Nhược Kiều chợt mềm mại hơn rất nhiều.
 
Đôi dép lê trên chân cô giống của anh.
 
“Lục Dĩ Thành, anh có biết em có một năng lực đặc biệt siêu đỉnh không?” Giang Nhược Kiều nói: “Em có thể nghe được tiếng lòng của anh. Bây giờ anh đang nói, ôi, năm sau mình cũng phải trở về với Giang Nhược Kiều, đúng không?”

 
Lục Dĩ Thành: “…”
 
Trong tay anh đều là bong bóng xà phòng sạch sẽ trắng tinh, nghe cô nói chuyện bằng cái giọng ngây thơ như vậy, cuối cùng anh kìm lòng không đậu nở nụ cười.
 
“Bị em nói trúng rồi.” Giang Nhược Kiều đắc ý nói: “Em cho phép anh có tham vọng này, vậy nên cố gắng lên!”
 
Yêu đúng người, ai lại không nghĩ tới tương lai chứ.
 
Cô cũng đang nghĩ, nếu đến tết năm sau, người ở bên cạnh cô vẫn là Lục Dĩ Thành, điều đó thật sự không tồi.
 
Cố gắng lên!
 
Cho dù là anh hay là cô, cuối cùng tình yêu vẫn cần cả hai người cùng nhau vun đắp.
 
Lục Dĩ Thành nói rất chân thành: “Cảm ơn.”
 
Hai người lề mà lề mề trong bếp.
 
Yêu chính là như vậy, không cần làm gì, chỉ cần ở cùng nhau. Trước đây Lục Dĩ Thành rửa bát chỉ cần khoảng mười phút là xong, lại còn lau sạch sẽ dầu mỡ trên bếp, nhưng bây giờ… Lục Tư Nghiên ngồi bên ngoài nhìn đồng hồ, ba mẹ rửa bát gì mà lâu thế!
 
Cậu nhóc xem hết mấy tập phim “Những chú chó cứu hộ” luôn rồi!
 
Lục Tư Nghiên dứt khoát nhảy xuống ghế sô pha chạy vào phòng bếp.
 
Lục Dĩ Thành rửa bát xong rồi, Giang Nhược Kiều rót hai chén trà, anh một chén, cô một chén, ngồi trong phòng bếp nói chuyện.
 
Bây giờ trời bên ngoài đang rất lạnh, bọn họ cũng không còn sức đi ra ngoài hẹn hò.
 
Ngoài phòng khách thì ông ngoại đang xem ti vi với Tư Nghiên, còn trong phòng thì bà ngoại đang tưới nước trồng cây trong điện thoại.
 
Hai người họ cũng không làm gì, cùng lắm là Lục Dĩ Thành vươn tay giúp cô gạt sợi tóc rũ trên trán.
 
Chẳng qua dù chỉ như vậy nhưng Lục Tư Nghiên đột nhiên chạy vào vẫn làm cho Lục Dĩ Thành với Giang Nhược Kiều giật nảy mình. Hai người đều hơi mất tự nhiên, kể cả không làm gì quá thân mật…
 
Mai bên má Giang Nhược Kiều không biết là do khí nóng trong chén bốc lên hay thế nào mà lại hơi đỏ bừng.
 
Lục Dĩ Thành bảo vệ cô sau lưng, nhìn về phía Lục Tư Nghiên, cũng không được tự nhiên hỏi: “Sao con lại vào đây?”
 
Lục Tư Nghiên chớp mắt: “Con không nên vào ạ?”
 
Ngay sau đó cậu nhóc lại vô tội nói: “Mấy hôm trước cụ bà nói đèn trong phòng bếp tối quá, con đang nghĩ cái bóng đèn là con đây cần phải đi vào chiếu cho nó sáng.”