Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 20: Chương 20:



Lúc nào Tưởng Diên cũng bị các bạn của Giang Nhược Kiều trêu chọc là bạn trai “trung khuyển”*.
 
*Bạn trai trung khuyển: là chỉ chàng trai rất chung thủy, nuông chiều bạn gái.
 
Anh ta rất nghe lời Giang Nhược Kiều, cô nói không được mua túi, anh ta đã đồng ý thì sẽ không làm trái. Sau khi đăng status, anh ta chủ động gõ cửa phòng của Lục Kim Tinh.
 
Lục Kim Tinh tinh thần uể oải nhưng khi nhìn thấy anh ta, đôi mắt lập tức sáng bừng.
 
Tiếc thay, Tưởng Diên lại không hề chú ý tới hết thảy những biến hóa nhỏ nhặt này của cô ta. Anh ta đi thẳng vào vấn đề, thẳng thừng nói: “Kim Tinh, làm phiền em nói với bạn em một tiếng, anh không mua chiếc túi kia nữa. Thật sự rất xin lỗi, nếu cô ấy bắt đền thì anh có thể trả.”
 
Lục Kim Tinh thẫn thờ ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Sao lại không cần nữa thế? Chị ấy không thích màu đó à?”
 
Tưởng Diên lắc đầu, mặt mày tràn ngập tình ý sâu đậm: “Không phải. Cô ấy mắng anh tiêu xài hoang phí, nếu anh thật sự tặng cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ giận dỗi anh đấy.”
 
“A, tại sao?” Lục Kim Tinh không hiểu, trong sự khó hiểu này cũng xen lẫn sự ganh ghét, ngưỡng mộ và buồn bã: “Anh cố gắng kiếm tiền mua túi cho chị ấy, sao chị ấy lại dỗi anh chứ?”
 
Tưởng Diên mỉm cười sửa lời cho cô ta: “Em xem, em không hiểu đúng không, cô ấy thương anh.”
 
Lục Kim Tinh ngơ ngác.
 
“Cô ấy nói chúng ta đều là sinh viên nhận trợ cấp của ba mẹ, dù anh có lấy tiền mình tự kiếm được mua mấy thứ này cho cô ấy thì cô ấy cũng không vui.” Trong lòng hay trong mắt của Tưởng Diên chỉ có Giang Nhược Kiều: “Cô ấy đúng là một người cực kỳ tốt đẹp, cô ấy nói cô ấy không coi trọng mấy thứ đó. Kim Tinh, anh nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ quả thật anh chưa đủ năng lực, mua một chiếc túi xách cho bạn gái mà còn phải vay mượn khắp nơi, thật sự không cần thiết.”
 
Hà tất phải ra vẻ làm gì.
 
Anh ta còn cả sau này, tương lai của hai người họ.
 
Tạm thời không cần vội.
 
Cảm giác bất lực tràn ngập cõi lòng Lục Kim Tinh, chân cô ta gần như mất hết sức, chỉ đành giả bộ không có việc gì tựa lên cạnh cửa, môi gượng cười: “Thôi được rồi, để em nói với bạn em một tiếng.”
 
“Ừ, cảm ơn em.” Lúc này, Tưởng Diên mới chú ý đến sắc mặt cô ta không tốt lắm bèn hỏi: “Kim Tinh, có phải em khó chịu ở đâu không, sắc mặt em rất khó coi.”
 
Lục Kim Tinh cười nói: “Không sao ạ, có lẽ là do hôm nay em chơi ở bên ngoài suốt nên bị nóng đấy. Em ngủ một giấc là khỏi.”
 
Tưởng Diên ừ một tiếng: “Thế thì tốt.”
 
Anh ta nâng tay lên nhìn đồng hồ: “Cũng đã trễ rồi, anh còn có chút việc, anh về trước đây.”

 
“Vâng, anh Tưởng Diên, chúc ngủ ngon!”
 
Tưởng Diên quay người xuống lầu.
 
Mãi đến khi không trông thấy bóng lưng anh ta nữa, Lục Kim Tinhmới đóng cửa phòng lại. Cô ta ủ rũ dựa vào cửa chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó ôm gối khóc thút thít.
 
Thật là buồn!
 
Cô ta đã thích Tưởng Diên từ khi còn rất nhỏ, cũng không ai bảo với cô ta rằng thích một người không yêu mình sẽ đau khổ như vậy.
 
Đêm khuya, Lục Kim Tinh trằn trọc mãi mà không ngủ được, chỉ đành đứng dậy xuống lầu.
 
Lúc cô ta đang rót nước thì bắt gặp mẹ Tưởng.
 
Mẹ Tưởng mặc áo ngủ, thấy cô ta vẫn chưa ngủ bèn bước tới, đưa tay ra dịu dàng vuốt ve ngọn tóc của Lục Kim Tinh: “Kim Tinh, sao muộn thế này rồi mà con chưa ngủ? Có tâm sự à?”
 
Vành mắt Lục Kim Tinh đỏ hoe, cô ta cụp mắt rồi lắc đầu.
 
“Nếu không ngại thì con có thể nói với dì?” Mẹ Tưởng dắt tay Lục Kim Tinh đi ra bên ngoài biệt thự.
 
Khí hậu trên đảo rất dễ chịu, ban ngày trời nóng nhưng đến tối gió se se lạnh, dễ chịu cực kỳ.
 
Lúc này, mọi người đều đã say giấc.
 
Lục Kim Tinh ngồi tựa vào vai của mẹ Tưởng, từ trước tới nay, mẹ Tưởng luôn dịu dàng và thân thiện, bà ấy rất kiên nhẫn. Họ cứ ngồi như vậy chừng hơn mười phút, lkr thật sự không kìm nén được nữa, thấp giọng nói: “Dì à, con có một người bạn, cô ấy thích một người, thích rất nhiều năm rồi. Nhưng mà người đó đã có bạn gái, cô ấy không biết phải làm sao. Cô ấy rất muốn, rất muốn từ bỏ nhưng mà khó quá!”
 
Mẹ Tưởng vỗ tay cô ta an ủi, giọng dịu dàng và bao dung: “Chắc người bạn kia của con cũng trạc tuổi của con nhỉ, hội con mới mười tám thôi còn trẻ lắm. Tuổi trẻ có nghĩa là còn vô vàn khả năng, nếu cứ nhất quyết hỏi phải làm sao thì dì chỉ có thể đứng ở góc độ một người từng trải mà khuyên rằng, hãy lắng nghe tiếng lòng của mình. Đợi đến khi không còn thích nữa thì khắc buông xuống thôi. Nếu vẫn còn thích thì cũng không cần phải ép buộc bản thân. Mấy năm sau, ngoảnh đầu nhìn lại, các con sẽ thấy đoạn dĩ vãng khiến mình đau khổ và buồn bã nãy sẽ trở thành ký ức quý báu thôi.”
 
Lục Kim Tinh sững sờ: “Chỉ là ký ức quý báu thôi ư?”
 
“Sông có khúc, người có lúc.” Mẹ Tưởng bật cười: “Người mà bạn con thích kia chắc cũng còn rất trẻ, biết bao người đến cuối cùng có ở bên mối tình đầu suốt đời đâu. Cuộc đời của con người giống như một chuyến xe lửa, có người chỉ làm bạn với con một chặng đường, đến trạm kế tiếp có thể cô ấy sẽ xuống xe. Có lẽ bạn con sẽ là người đi cùng cô gái đó đến cuối cùng, nhưng điều này cũng không nói chắc được. Các con vẫn quá trẻ, dì vẫn khuyên một câu đó thôi, tuổi trẻ còn có vô vàn khả năng.”
 
Có lẽ mẹ Tưởng quá dịu dàng, cũng có thể là do những gì bà ấy nói rất có ma lực, nỗi phiền muộn của Lục Kim Tinh thoáng chốc đã bay biến.
 
Đúng thế, cô ta và Tưởng Diên vẫn còn trẻ.

 
Cô ta sẽ đứng ở vị trí này, sẽ không quấy rầy anh ta và bạn gái. Một ngày nào đó, có lẽ bản thân sẽ buông bỏ được.
 
Tận sâu thâm tâm cũng có một giọng nói thần bí vang lên: Có lẽ, ngày nào đó bạn gái Tưởng Diên sẽ xuống xe.
 
Thấy Lục Kim Tinh vui vẻ trở lại, mặt mày mẹ Tưởng hớn hở.
 
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Lục Dĩ Thành phá lệ dẫn Lục Tư Nghiên ra ngoài ăn sáng.
 
Chuyện chuyển nhà cũng phải lên lịch trình, anh định mua ít túi đựng hành lý. Lục Dĩ Thành khá tiết kiệm, bữa sáng anh chỉ ăn một bát mì mấy tệ. Lục Tư Nghiên thật sự làm xấu mặt cậu ấm ăn sung mặc sướng, cậu nhóc yêu cầu bữa sáng rất cao, đến cửa hàng tiện lợi mua một bình sữa tươi đắt nhất, còn đòi thêm bánh cuốn đắt đỏ đủ topping thịt, trứng, giăm bông và nhân tôm. Lúc ăn bánh cuốn, cậu thấy bạn nhỏ bàn bên đang ăn quẩy làm cậu cũng thèm. Hai mắt lấp lánh nhìn Lục Dĩ Thành, ý tứ ám chỉ rất rõ ràng.
 
Lục Dĩ Thành: “...”
 
Thôi được rồi.
 
Nghĩ kỹ lại thì bữa sáng có đắt đến đâu cũng đắt hơn lego không?
 
Mua!
 
Lục Tư Nghiên thèm ăn như thế nhưng mua đồ xong cũng ăn không hết, cuối cùng toàn bộ thức ăn thừa vào bụng Lục Dĩ Thành hết. Đây là một bữa anh ăn no nhất từ trước tới nay.
 
Lục Dĩ Thành có thói quen đi chợ lớn mua đồ dùng hàng ngày, chủ yếu ở đây sẽ rẻ hơn siêu thị một chút.
 
Sau khi lựa chọn một hồi, anh mua đồ vật mình muốn với giá cả thích hợp nhất, lúc đang chuẩn bị rời đi thì anh liếc thấy trên sạp hàng có bán dép lê dành cho nữ.
 
Mấy hôm nay sẽ có khách thuê đến xem phòng, anh đã nói với Giang Nhược Kiều rồi, khi nào cô rảnh thì sẽ giúp anh tiếp đón khách đến xem phòng.
 
Thế thì về tình về lý, anh nên chuẩn bị một đôi dép lê cho cô.
 
Lục Dĩ Thành dắt Lục Tư Nghiên đi vòng qua mấy người đến trước sạp hàng.
 
Anh lướt nhìn giá cả bên trên theo thói quen, muốn chọn một đôi chất lượng tốt nhưng giá cả hợp lý nhất. Thứ đầu tiên anh cân nhắc luôn là giá cả.
 
Lục Tư Nghiên rất thông minh, cậu nhóc thấy ba cầm hai đôi dép lên nghiêm túc so sánh.

 
Cậu cất giọng lanh lảnh hỏi bà chủ: “Chị gái ơi, hai đôi ba đang cầm này bao nhiêu tiền thế ạ?”
 
Chị chủ quán là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thấy bé trai mũm mĩm đáng yêu lại gọi mình là chị gái, lập tức vui như hoa nở: “Người khác mua thì chị sẽ bán hai mươi năm tệ. Còn nếu em mua thì chị sẽ bớt năm tệ cho!”
 
Lục Tư Nghiên: “Không được, rẻ quá rồi!”
 
Chị chủ quán: “?”
 
Lục Tư Nghiên hào phóng nói: “Chị gái, chúng em muốn mua đôi dép lê đắt nhất!”
 
Chỉ cần đưa cho tụi em xem thôi!
 
Lục Dĩ Thành: “?”
 
Không!
 
Anh ngăn cản Lục Tư Nghiên: “Con trả tiền hay ba trả thế?”
 
Lục Tư Nghiên nhăn mày: “Nhưng hai đôi ba chọn xấu quá!”
 
Chị chủ quán: “?”
 
Lục Tư Nghiên lại dứt khoát mỉm cười với chị chủ quán: “Chị gái ơi, em không nói nó xấu, chỉ là nó không xứng với mẹ em thôi.”
 
Chị chủ quán đã hiểu ra: “Em trai, em thật hiếu thảo.”
 
Lục Dĩ Thành: “Lục Tư Nghiên, là ba trả tiền đấy.”
 
“Con biết.” Lục Tư Nghiên cũng rất nghiêm túc nói: “Dù sao ba cứ mua cho mẹ đôi tốt nhất đi, cùng lắm thì con ăn ít lại một chút. Buổi sáng tuần này, con không uống sữa bò nữa để tiết kiệm một chút tiền mua đôi dép lê đẹp nhất cho mẹ.”
 
Lục Dĩ Thành: “...”
 
Cuối cùng, anh vẫn không chịu thỏa hiệp. Anh làm lơ sự phản đối của con trai mà mua một đôi dép lê dành cho nữ màu đỏ tươi, là kiểu dáng Lục Tư Nghiên vừa liếc nhìn đã không muốn nhìn thêm lần nữa.
 
Lục Dĩ Thành vẫn cảm thấy phải cân nhắc tới giá cả và chất lượng.
 
Cuối cùng, họ mua đôi này với giá hai mươi năm tệ.
 
Giá cả thích hợp, Lục Dĩ Thành tỉ mỉ so sánh độ mềm cứng, còn về phần kiểu dáng có đẹp hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét của anh.
 
Dép lê mà thôi, chỉ đeo ở nhà, cần gì phải đẹp và sành điệu chứ?

 
Lục Tư Nghiên cạn lời.
 
Rõ ràng trước kia ba luôn mua đồ tốt nhất và đắt nhất cho mẹ mà.
 
Lục Tư Nghiên thở dài: “Đàn ông mà bủn xỉn là không ổn đâu ba!”
 
Lục Dĩ Thành không thèm để ý.
 
Lục Tư Nghiên vẫn lải nhải như cũ: “Hơn nữa, mẹ không hề thích màu đỏ tươi tẹo nào.”
 
Đôi dép lê này thật sự rất quê mùa, đến cả cậu còn thấy quê nữa là.
 
Lục Dĩ Thành thật sự chịu hết nổi, thằng nhóc mới năm tuổi này lắm chuyện thế nhỉ? Sở dĩ người ta gọi cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, anh là người trả tiền thì mua đôi nào nên do anh quyết định mới đúng.
 
Anh ngồi xổm xuống rồi nói với Lục Tư Nghiên: “Con có bạn thân nào không?”
 
Lục Tư Nghiên: “Nhưng thế nhiều quá!”
 
“Lấy ví dụ xem nào.”
 
“Cao Tử Thu là bạn thân của con, Tạ Vũ Trạch cũng là bạn tốt của con, ba đứa con đánh bóng cao su giỏi nhất đấy.”
 
Lục Dĩ Thành gật đầu: “Rất giỏi, ba cũng có bạn thân.”
 
Lục Tư Nghiên nhìn anh.
 
“Bạn trai hiện tại của mẹ con chính là bạn thân của ba đó.” Lục Dĩ Thành nói như vậy.
 
Thế nên, anh không thể tiếp thu lời đề nghị của con trai, dù chỉ là việc cực kỳ cỏn con như mua một đôi dép này thôi.
 
Mặc kệ tương lai anh và Giang Nhược Kiều có mối quan hệ gì, ít nhất bây giờ, họ nên duy trì khoảng cách an toàn.
 
Bởi vì Lục Tư Nghiên, họ bắt buộc phải tiếp xúc với nhau, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, Lục Dĩ Thành tự nhủ với bản thân như vậy.
 
Lục Dĩ Thành nói xong lập tức đứng dậy, anh xách túi đồ, có lẽ hơi nặng xíu xiu nên bàn tay anh khẽ siết chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
 
Lục Tư Nghiên nhìn anh đầy khó hiểu.
 
Cậu nhóc không hiểu ý của ba mình dù chỉ một chút.
 


— QUẢNG CÁO —