Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé

Chương 88: Chương 88:



Phải công nhận rằng bởi vì vấn đề chiều cao, bầu không khí trong phòng riêng trở nên sôi nổi hẳn, thần kinh đang căng thẳng của Lục Dĩ Thành cũng tạm thời được thả lòng.
 
Đó là vì Lục Dĩ Thành quá căng thẳng, chỉ cần anh loại bỏ suy nghĩ này thì đó sẽ là một vấn đề đơn giản. Với sự cẩn thận của Giang Nhược Kiều, cô có nghĩ cũng không thể tưởng tượng được điều đó sẽ xảy ra khi họ ăn cùng nhau? Đừng nói bây giờ Lục Dĩ Thành không có quan hệ gì với cô, cho dù có cô cũng sẽ không làm anh khó xử. Đôi khi nghĩ lại, giữa họ cũng rất có duyên, duyên phận này không phải là Tư Nghiên, mà là môi trường phát triển của bọn họ.
 
Nhưng cô hạnh phúc hơn anh rất nhiều, ông bà ngoại vẫn còn sống, cũng rất yêu thương cô, có thể nói ngoài phương diện tình cảm ra khiến cô cảm thấy cô đơn thì về đời sống vật chất, ông bà ngoại chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cô. Thời thơ ấu, cô cũng không phải chịu áp lực cuộc sống.
 
Nhưng dù vậy, sâu thẳm trong trái tim, cô luôn từ chối việc gặp ba mẹ của bạn trai.
 
May mắn thay, năm nay cô chỉ mới hai mươi tuổi, ba người bạn trai mà cô từng hẹn hò trạc tuổi. Ở độ tuổi đó, họ chắc chắn chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp mặt ba mẹ để bàn tính chuyện kết hôn. Cho nên họ đã chia tay trước khi chính thức bước vào mối quan hệ ra mắt người lớn trong nhà.
 
Nhưng cô vẫn sợ.
 
Thỉnh thoảng cô tự trò chuyện với chính mình, Giang Nhược Kiều cũng cảm thấy buồn cười, cô sợ một điều gì đó.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi là cô đã thấy tê cả da đầu.
 
Chẳng hạn như ba mẹ của người kia hỏi: “Ba mẹ cháu làm nghề gì?”
 
“Ba mẹ đã nghỉ hưu chưa? Bây giờ cháu đang sống ở đâu?”
 
Những câu hỏi kiểu này… Có lẽ những người được sống trong một gia đình vui vẻ, ấm áp không thể cảm nhận được sự chua chát này.
 
Cô ủng hộ mẹ cô tìm kiếm hạnh phúc mới sau khi ba cô qua đời, cô không mong cuộc sống của mẹ cô sẽ bị trói buộc bởi cô.
 
Tuy nhiên, cái chết của ba cô là một vết thương trong lòng cô, sẽ đau đớn khi bị chạm vào.
 
Cô không muốn nói với mọi người rằng ba cô đã qua đời. 
 
Không muốn người khác hỏi ông ấy chết như thế nào, càng không muốn nhìn thấy sự thương hại trong mắt người khác và sự đau buồn mà cô chưa kịp che giấu.
 
Ngần ấy năm trôi qua, cô vẫn không thể bình tĩnh nói ra câu ‘ba tôi đã qua đời’ kia.
 
Cô hiểu rõ về hoàn cảnh gia đình và quá trình trưởng thành của Lục Dĩ Thành. Vì vậy, cô cũng không muốn anh mang tâm tình này. Trên đường đến đây, cô đã nói trước với ông bà ngoại về hoàn cảnh gia đình anh và nói với họ đừng hỏi anh bất kỳ điều gì có liên quan. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Lúc đó, bà ngoại chỉ thở dài: “Cậu ấy cũng rất có năng lực.”
 
Trong phòng Vip, bà ngoại nhìn thấy Lục Dĩ Thành ngồi ngay ngắn đến mức có thể lên tivi, lập tức không nhịn được cười: “Cậu ấy cao ráo, đẹp trai như vậy, tôi có thể yên tâm rồi, không cần lo lắng nữa. Tương lai Tư Nghiên nhà chúng ta cũng sẽ là một chàng trai cao ráo, đẹp trai!”
 
Ông ngoại không hài lòng nói: “Thô tục, chiều cao quan trọng thế cơ à? Ngoại hình quan trọng lắm sao?”
 
Bà ngoại gật đầu: “Rất quan trọng.”

 
Ông ngoại: “...”
 
Vẻ mặt Lục Dĩ Thành cũng thoải mái hơn.
 
Bà ngoại nói vào chủ đề chính: “Bà nghe Kiều Kiều nói con là thủ khoa của một cấp hả?” Bà ngoại liếc nhìn ông ngoại: “Chuyện này có quan trọng không?”
 
Lục Dĩ Thành trả lời: “Dạ vâng, con học hơi lệch, khoa học là thế mạnh của con.”
 
Giang Nhược Kiều chọc cười anh: “Cậu còn học lệch á? Quá khiêm tốn rồi?”
 
Lục Dĩ Thành không biết mình nên bày ra biểu cảm gì, nếu ông bà ngoại không có ở đây, nhất định anh sẽ mỉm cười.
 
Ông ngoại lập tức nói: “Kiều Kiều của chúng tôi cũng rất giỏi, Tiểu Lục, nếu Kiều Kiều của chúng tôi thi đại học ở đây, không chừng cũng sẽ thủ khoa!”
 
Giang Nhược Kiều: “...”
 
Không cần thiết, thực sự không cần đâu.
 
Lục Dĩ Thành gật đầu tán thành: “Con cũng đã nghe qua. Năm lớp mười, giáo viên của bọn con có nói bài kiểm tra do thành phố Khê ra đề rất khó.”
 
Hầu hết sinh viên thi đậu vào đại học A đều đã trải qua quá trình học tập như quân đội.
 
“Tiểu Lục và Kiều Kiều học cùng trường đại học.” Bà ngoại rất hài lòng với điều này: “Vậy thì Tư Nghiên của chúng ta cũng là thành viên của gia đình trí thức.”
 
Nói thế nào nhỉ?
 
Bà ngoại nói không sai, nhưng những gì bà cụ nói đã xa lắc xa lơ.
 
Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều nghe xong rất có cảm giác thời đại.
 
Ông ngoại thì thầm: “Bây giờ tôi ném vỏ dưa ra đường, người vô tình vấp phải đều là sinh viên đại học đấy.”
 
Bà ngoại trợn mắt: “Tôi đang nói chuyện ông đừng có ngắt lời được không?”
 
“Cái này là chuyện tốt ông biết không!” Bà ngoại tức giận: “Điều này chứng tỏ bây giờ mọi người đều được đi học. Đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, cả ngày không cãi nhau với tôi ông không chịu được à?”
 
Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều im lặng đưa mắt nhìn nhau.
 
Hai ông bà cụ cãi nhau xong, bà ngoại lại dịu giọng, nhìn Lục Dĩ Thành nói với vẻ mặt ôn hòa: “Tiểu Lục, con có muốn học cao học không?”

 
“Dạ.” Lục Dĩ Thành gật đầu: “Khả năng cao là con sẽ học lên cao học.”
 
Tỷ lệ nghiên cứu sinh của đại học A vốn đã cao, huống chi thủ khoa như Lục Dĩ Thành thì càng không cần phải nói.
 
Bà ngoại hài lòng: “Vậy một mình con chăm sóc thằng bé có bận lắm không?”
 
Lục Dĩ Thành bất giác nhìn sang Giang Nhược Kiều: “Cũng không phải một mình con chăm sóc mà bọn con cùng nhau chăm sóc nên vẫn ổn.”
 
Thật ra trong bữa cơm, bà ngoại cũng không hỏi gì, bà cụ chỉ hỏi chiều cao, tuổi tác và kế hoạch học tập trong tương lai của Lục Dĩ Thành. Điều này khiến Lục Dĩ Thành thấy vô cùng thoải mái. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Giữa chừng, Giang Nhược Kiều và bà ngoại đi vệ sinh, chính là lối đi ngày hôm qua, bà ngoại vỗ vỗ mu bàn tay Giang Nhược Kiều, thì thầm nói: “Yên tâm đi, bà và ông ngoại của con không phải vì hai đứa có con mà bắt hai đứa ở chung với nhau đâu, hỏi những điều này chủ yếu là quan tâm đến tính tình của ba đứa trẻ như thế nào. Bởi vì đứa trẻ không phải của một mình con, ba mẹ đều có ảnh hưởng sâu sắc đến đứa trẻ, người làm ba sẽ ảnh hưởng đến con cái, còn con cái sẽ ảnh hưởng đến người mẹ. Nếu cậu ấy không đáng tin cậy, suốt ngày nói cái này cái nọ trước mặt đứa trẻ, đó sẽ là một tấm gương xấu, dù sao thì thằng bé cũng còn nhỏ.”
 
Giang Nhược Kiều trả lời: “Cậu ấy rất tốt.”
 
“Vậy thì tốt.” Bà ngoại nói: “Bà thấy Tiểu Lục là người đàng hoàng.”
 
Buổi chiều, bà ngoại và Giang Nhược Kiều đến bệnh viện đăng ký.
 
Còn Lục Dĩ Thành đi cùng ông ngoại, hôm nay ông ngoại muốn đến trường đón Lục Tư Nghiên tan học.  
 
Giáo sư Hoàng Hồng Ảnh trông đã có tuổi, người cũng rất tốt tính, sau khi bảo bà ngoại đi chụp phim thì bảo Giang Nhược Kiều thêm tài khoản Wechat trợ lý của ông ấy vào, coi như xếp hàng chờ có người ra viện, nếu có người xuất viện thì họ sẽ nhập viện luôn cho bà ngoại. Trước khi đi, bà ngoại còn nhỏ giọng hỏi giáo sư Hoàng: “Giáo sư Hoàng, bệnh của tôi có nghiêm trọng không? Cháu gái tôi còn nhỏ, nhất định phải có người ở bên cạnh.”
 
Giang Nhược Kiều cúi đầu, cố nén sự đau lòng.
 
Giáo sư Hoàng cười nói: “Bà à, bà thật may mắn, có được một cô cháu gái hiếu thuận như vậy, quan trọng là phát hiện bệnh sớm!”
 
Giáo sư Hoàng cũng nói với Giang Nhược Kiều, cũng may cô cẩn thận, đưa người già đi kiểm tra sức khỏe, nếu trễ một hai năm, việc điều trị sẽ phức tạp hơn.
 
Có lời nói của giáo sư, trong lòng bà ngoại cũng nhẹ nhõm hơn.
 
Giang Nhược Kiều dẫn bà ngoại về homestay.
 
Lục Tư Nghiên cũng ở đó, cậu nhóc đang chơi vui vẻ với ông ngoại, bà ngoại nói thẳng ông ngoại tâm cơ lợi dụng lúc bà ấy vắng nhà bày mưu tính kế nên cũng không chịu nhường nhịn. Bà ấy không để ý tới báo cáo kiểm tra sức khỏe không tốt, bước tới chơi đùa với Lục Tư Nghiên cùng ông ngoại.
 
Lục Tư Nghiên là đứa trẻ hoạt bát.
 

Cậu nhóc rất vui vẻ, dù sao trước đây cậu cũng chưa từng gặp ông bà ngoại của mình! Trẻ con lại có một loại năng lực là chúng có thể cảm nhận được ai thích mình hay ai giả vờ thích chúng, ông bà đối xử với cậu tốt thật sự. Giang Nhược Kiều đứng một bên nhìn, mây đen trong lòng cũng từ từ tan biến. Trước kia cô đã nghe nói về ‘tình thân cách thế hệ’, quả thật ông bà ngoại rất thương yêu cô, nhưng bây giờ nhìn hai ông bà yêu thương Tư Nghiên…
 
Giang Nhược Kiều: Ông bà ngoại nhìn con nè!
 
Vào ngày quốc khánh, Giang Nhược Kiều đưa bà ngoại đi làm thủ tục nhập viện.
 
Ông ngoại đã lớn tuổi, huyết áp cao, hiển nhiên không thích hợp chăm sóc người bệnh. Cũng may trong khoảng thời gian này cô được nghỉ, Giang Nhược Kiều cũng không muốn nhờ vả người khác, vì vậy quyết định tự mình đi với bà ngoại. Dựa theo đề nghị của Lục Dĩ Thành, Giang Nhược Kiều ở lại homestay, còn ông ngoại thì chuyển đến ở nhà thuê của Lục Dĩ Thành, anh nói: “Thực ra là nhờ ông ngoại trông hộ thằng bé, trong lòng tôi cũng rất áy náy.”
 
Giang Nhược Kiều biết anh nói như vậy, chẳng qua là muốn cô cảm thấy lòng thoải mái hơn.
 
Ban đầu cô không muốn, nhưng cô thực sự lo lắng buổi tối ông ấy phải ở homestay một mình. Buổi tối, bắt buộc phải có người ở bên cạnh các cụ.
 
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện, Giang Nhược Kiều đưa Lục Dĩ Thành rời bệnh viện. Gần bệnh viện có rất nhiều người qua lại, cô tìm thấy một quán cà phê nhưng quán khá nhỏ và rất đông người ngồi. Cô vẫn gọi cho mình một ly cà phê Americano như thường lệ, sau đó quay sang hỏi Lục Dĩ Thành: “Cậu uống gì?”
 
Lục Dĩ Thành nhìn thực đơn theo bản năng, muốn gọi món rẻ nhất.
 
Ánh mắt anh vừa di chuyển, cô đã biết anh đang nghĩ gì bèn đưa tay che thực đơn lại: “Gọi món cậu thích uống đi.”
 
Đừng nhìn vào giá!
 
Trong mắt cô mơ hồ toát lên vẻ cảnh cáo.
 
Lục Dĩ Thành cúi đầu, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, giọng nói cũng mang theo ý cười: “Được, thế thì… Americano nhé?”
 
“Ừ.” Giang Nhược Kiều nhìn người phục vụ: “Hai ly cà phê Americano, cảm ơn.”
 
Cô nhanh chóng mở mã QR trên điện thoại và thanh toán.
 
Nhân viên phục vụ rất nhanh nhẹn, chỉ một lát sau đã bưng ra hai ly cà phê Americano.
 
Khi họ vừa nhận ly cà phê, ngoài trời đã bắt đầu mưa lất phất.
 
Dù sao cũng không vội, những lúc hoang mang căng thẳng như thế này, có thể đứng dưới mái hiên vừa uống cà phê vừa ngắm mưa cũng khá thú vị.
 
Hai người cùng đứng dưới mái hiên.
 
Mưa thực sự không lớn, thời tiết tháng mười không lạnh, người đi bộ trên đường cũng không thấy phiền hà chút nào.
 
Để tiện cho việc chăm sóc bà ngoại, hôm nay Giang Nhược Kiều mặc áo sơ mi và quần jean, vạt áo sơ mi buộc hờ hững, mái tóc dài hơi xoăn cũng được buộc thành đuôi ngựa cao, toát ra vẻ trẻ trung tươi tắn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Cô cầm ly cà phê, ngửa đầu uống một ngụm, khóe môi cong lên.
 
Lục Dĩ Thành mặc áo thun trắng quần tây đen, hôm nay anh không mang ba lô, hai người đứng dưới mái hiên, khiến người qua lại không khỏi liếc nhìn.
 
Thực sự rất đẹp đôi.
 

Hai người đều hai mươi tuổi, ngoại hình và khí chất đều xuất sắc như nhau, lúc này thực sự cho người ta cảm giác “hai người này đang chụp ảnh tạp chí”.
 
“Mổ chắc tốn rất nhiều tiền nhỉ?” Lục Dĩ Thành hỏi.
 
Giang Nhược Kiều sửng sốt một lúc rồi trả lời: “Tôi đã được tư vấn qua, vì phát hiện tương đối sớm nên không sao.”
 
Ông bà ngoại có một số tiền tiết kiệm, nhưng cô không muốn động đến, số tiền này là để lại cho hai ông bà dưỡng già.
 
Cũng may, cô có tiền tiết kiệm, đến lúc đó nếu thiếu thì dì út có thể bù thêm.
 
“Bây giờ, bảo hiểm y tế ở những nơi khác cũng có thể hoàn trả.” Giang Nhược Kiều nói.
 
“Ừ.” Lục Dĩ Thành gật đầu, nhấp một ngụm cà phê: “Nếu cần tôi giúp gì, cậu cứ nói.”
 
Giang Nhược Kiều cười thành tiếng, quay đầu nhìn anh: “Ừ… Thế lãi suất tính thế nào?”
 
Lục Dĩ Thành ngẩng ra: “Lãi suất?”
 
Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.
 
Đến khi nhìn thấy cô mỉm cười, anh mới nhận ra cô đang trêu mình, anh biết trong khoảng thời gian này cô đã phải chịu rất nhiều áp lực tâm lý, để vơi bớt sự lo lắng của cô, anh chỉ có thể giả vờ nghe theo lời cô nói: “Không biết, cậu thấy sao?”
 
Giang Nhược Kiều thực sự nghiện diễn xuất, cô lấy điện thoại di động trong túi ra: “Để tôi xem hiện tại lãi suất ngân hàng là bao nhiêu, không, thế thì chẳng phải cậụ sẽ bị lỗ? Tôi nghe nói lãi suất cho vay online bây giờ rất cao.”
 
Lục Dĩ Thành gật đầu: “Dù sao tôi cũng không phải là một tổ chức chính quy, nên không cần cao như vậy.”
 
Giang Nhược Kiều bật cười.
 
Lục Dĩ Thành cũng cười thành tiếng.
 
Giang Nhược Kiều đưa tay ra, làm động tác OK với anh: “Ây da, tạm thời vẫn chưa đến lúc vay tiền.”
 
Lục Dĩ Thành ừ một tiếng.
 
Nếu cô đã nói không cần thì chắc là thật sự không cần.
 
Dù sao họ cũng đã quen biết được một thời gian, anh biết cô sẽ không cố chấp trong những chuyện như thế này.
 
Giang Nhược Kiều nhìn anh nhấp một ngụm cà phê, cô nhíu mày, cười nói: “Hơi đắng phải không?”
 
Lục Dĩ Thành thật thà gật đầu: “Có chút.”
 
“Uống quen rồi thì không sao.”

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland.co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.