Sóc Nhỏ Tài Năng

Chương 1



Beatty đang nhìn chằm chằm về phía trước với vẻ bối rối

"Mình chắc chắn là mình vừa mới nằm trên sàn vài giây trước?"

Tầm nhìn của cô dần bị thu hẹp khiến cô sợ hãi cái chết đang đến gần.

Cô nghĩ rằng, khi bóng tối cuối cùng hoàn toàn đến, và đó sẽ là dấu chấm hết cho mọi thứ. Thế nhưng,

"Mình có thể thấy ... phía trước?"

Hơn nữa, trước mắt cô còn có cậu ta đang đứng đó.

Chính là người bạn thời thơ ấu đã gϊếŧ mình.

"...Ritter? Chuyện gì vậy?"

"Hửm"

Đó là Ritter, thời niên thiếu của cậu ta, người mà cô đã từng nghĩ là hình bóng của một hoàng tử trong truyện cổ tích.

"Hóa ra, ngươi biết tên của ta à?

Cậu ta nghiêng đầu và cười ngây thơ, có khuôn mặt thiên thần đến nỗi cô không bao giờ tưởng tượng được rằng lớn lên sẽ trở thành một kẻ phản bội bẩn thỉu cắn bạn mình bằng răng nanh.
"Này cháu ngơ ngác làm gì vậy? Trước mặt điện hạ lại vô lễ như vậy à!"

"Ah...!"

Thấy dì cằn nhằn với giọng chua chát, chói tai, cô mới chợt nhớ ra.

Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Ritter .

"Không thể nào...!"

Beatty vội vàng nhìn xuống tay mình.

"Nó thật nhỏ!"

Giống như Ritter, người bằng cách nào đó đã trở lại là một cậu bé, cơ thể của cô cũng là của một đứa trẻ.

"Không sao đâu. Ta đoán chắc hẳn tiểu thư cảm thấy khó xử vì lần đầu tiên gặp ta.”

Giọng tự nhiên của cậu ta lấn át giọng nói chói tai của dì.

"Không sao đâu, ..."

Cậu ta thường nói từ đó.

"Không sao đâu. Ta không quan tâm ngay cả khi ngươi chỉ là một con sóc tầm thường.”

Ritter, từng nói rằng điều đó vẫn ổn, ngay cả khi bản thân cậu ta là một con rắn "cao quý" và cô chỉ là một nữa con sóc thì cũng không sao.
“Vì ta xem ngươi như một người bạn.”

"Mình thật ngốc khi đã tin lời nói đó"

Nhưng, cậu ta, người được cho là bạn của cô, đã cắm răng độc vào cổ cô trước khi giấc mơ của cô thành hiện thực.

***

Trong khoảng thời gian mà Beatty có thể nhớ được, cô đã luôn ở một mình.

Có lẽ có ai đó đã từng ở bên cô trước đây, nhưng đứa trẻ đã ở một mình quá lâu để những trí nhớ non nớt của cô có thể lưu giữ.

Cuối cùng, trong ký ức của đứa trẻ, cô đơn là điều duy nhất còn lại.

“...Tất cả đều sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”

Trong căn phòng không có gì để làm, Beatty tiếp tục đọc sách.

Với việc đặt một chiếc ghế ngay cạnh giường của cô, như thể đó là điều mà cô đã làm cùng với ai đó một thời gian trước.

Cạch!

Đột nhiên, cánh cửa mở ra mà không có bất kỳ thông báo nào.
“Ngươi lại lười biếng trong phòng nữa à?”

Đó là dì của Beatty, Firina.

Bà ta là người hay mắng Beatty, nói rằng thật khó chịu nếu cô ra khỏi phòng, và mắng mỏ cô, rằng cô lười biếng nếu cứ ở trong phòng.

Firina mỉm cười hài lòng khi nhìn quanh căn phòng tồi tàn nhất trong biệt thự.

"Hừm! Không. Ngay cả căn phòng này cũng là quá nhiều đối với đứa con bị bỏ rơi của chị ta!"

Chị ta là một người giả vờ như không quan tâm đến hôn nhân, nhưng lại lấy được người chồng tương lai hấp dẫn nhất, sau đó gửi cho ta một xu đồng cảm như thể đang cười nhạo ta.

Chỉ cần nghĩ, con gái của một người chị gái như vậy lại là một Công chúa, ngẩng cao đầu và đứng trước mặt bà ta đã khiến bụng Firina quặn lên.

"Mặc dù tất nhiên, ta sẽ không để điều đó xảy ra."

Một người chị ngốc nghếch.

"Tôi biết chắc hẳn chị đã nghĩ rằng chị đã đánh bại tôi bằng cách kết hôn với Công tước, nhưng hãy nhìn xem điều gì sẽ xảy ra với con gái của chị trong tay tôi bây giờ."

Firina, người đang nhếch khóe môi với sự kỳ vọng méo mó, mở miệng.

"Đứng lên. Có một nơi để đi.”

"Với cháu ạ?"

Beatty chớp mắt trước lời nói của dì. Dì của cô thường không bao giờ nói điều gì như thế. Firina bật cười trước vẻ mặt pha lẫn chút phấn khích của đứa trẻ.

"Ừ. Với cháu."

Firina vừa nói vừa chọc chọc cô dâu xinh đẹp trong cuốn truyện cổ tích của Beatty với bộ móng được cắt tỉa tinh xảo.

“Ngay cả một đứa trẻ như cháu thì cũng phải đi làm việc có giá trị duy nhất mà con có thể làm được chứ.”

Hôm đó, dì của cô đưa cô đến gặp Hoàng tử.

“Cháu đã nhận được một lời đề nghị kết hôn xa hoa chỉ vì cháu là con gái của Công tước. Chỉ cần nghĩ về điện hạ như người chồng tương lai và phục vụ bằng cả tấm lòng thành.”

Dì của cô phun ra những lời nói nhanh như cắt với giọng điệu bình tĩnh.

“Để trở thành một người vợ tốt, cháu phải hạ thấp mình trước mặt chồng, như kẻ tôi tớ. Luôn đi đứng nhẹ nhàng, uyển chuyển, thể hiện thái độ khiêm tốn và không được dám lớn tiếng”.

Trước những lời đe dọa của dì, Beatty thấy mình cứng đờ ngay cả trước khi gặp Hoàng tử, người được coi là chồng chưa cưới của cô.

Nghe dì nói như nghe các biện pháp phòng ngừa trước khi gặp một con quái vật nào đó, không phải chồng tương lai.

“Mẹ cháu dù cứng nhắc thế nào cũng đã làm được, nên cháu cũng có thể làm được mà.”

Cuối cùng, dì cô động viên cô lần cuối bằng giọng thân thiện, không rõ là khen hay chê, rồi đi vào phòng.

“Nào, chào hỏi đi nào. Cháu phải quỳ gối theo phép lịch sự, bởi vì điện hạ là người mang trong mình dòng máu của loài rắn trắng cao quý.”

“Ha ha, không cần phải cứng nhắc như vậy đâu.”

Tuy nhiên, Hoàng tử mà cô gặp lại khác với những gì dì của cô mô tả về cậu ta.

"Xin chào?"

Anh chào cô một cách trìu mến với đôi mắt gần như nhắm nghiền.

“Ta là nhị hoàng tử của Đế quốc Astrum, Ritter Astrum.”

Anh ấy là một cậu bé với nụ cười thân thiện. Ngay cả khi chỉ có hai người họ, sự thân thiện của anh ấy vẫn không thay đổi.

“Đây là lần đầu tiên ta gặp một đứa trẻ trạc tuổi với mình đấy!”

Ritter tò mò nói.

Mắt anh dán chặt vào "Signum" trên cổ tay cô.

Beatty bất giác rùng mình

Những mảnh vỡ của Ngôi sao mà chỉ người biến hình, hậu duệ của Chòm sao, mới được sinh ra.

Thông thường, nó sẽ là bằng chứng của một người biến hình rất đáng tự hào.

Beatty dùng tay che dấu hiệu của mình và một thứ màu đen không giống như những người biến hình khác.

"Tại sao ngươi lại giấu nó?"

“….”

Beatty giữ im lặng vì cô không muốn giải thích những đặc điểm khác biệt của mình.

"Không sao đâu. Nó cũng đẹp mà.”

Ritter, người đang quan sát cô, mỉm cười và vòng đôi bàn tay ấm áp của anh ra sau lưng cô.

Anh ấy là người đầu tiên nói điều đó về signum của cô.

"Bạn biết, phải không?"

Bằng một giọng nhẹ nhàng, Ritter thì thầm. Cậu ta cũng là người duy nhất nói chuyện với cô bằng giọng thân thiện.

“Ta sẽ đứng về phía ngươi.”

Và cứ như thế, cậu ta trở thành người bạn duy nhất của cô.

Khi được chọn làm hôn phu của anh ấy, và ngoài việc là một người bạn tốt của hoàng tử, thế giới của Beatty nhỏ bé hơn sau lễ đính hôn.

“Từ giờ trở đi, vì sự giáo dục của cháu, dì sẽ chuyển phòng cháu sang khu nhà phụ.”

Nền giáo dục mà Firina nói đến không giống như một lớp học thực sự.

Bà ta thậm chí còn không chi một xu nào cho học phí của đứa cháu gái rắc rối của mình.

Thay vào đó, bà ta kiểm soát toàn bộ cuộc sống của Beatty dưới cái gọi là "tầng lớp cô dâu".

Đối với Beatty, quần áo thoải mái, thức ăn ngon và giải trí đều là những thứ xa xỉ.

“Cháu không nên là một người phụ nữ ích kỷ chỉ muốn tận hưởng điều gì đó cho riêng mình. Hãy luôn tỉnh táo, cảnh giác, và đánh giá bản thân.”

Bà ta là người thường xuyên nói những lời cay nghiệt với Beatty hơn bất kỳ ai khác, tuy nhiên, Firina gọi sự đe dọa của bà ta là "giáo dục".

Ngay cả trước đây, Beatty cũng không có được tự do. Nhưng sau khi chuyển đến khu nhà phụ, cuộc sống của cô càng trở nên hạn hẹp hơn.

Bất chấp hoàn cảnh, đối với cô, điều đó không tệ đến thế.

Cô tìm thấy một đống sách báo cũ trong nhà kho của khu nhà phụ.

Tiếng rít!

Nhờ sự phù hộ của Chòm sao, cô có thể bí mật ra công viên trong bộ dạng con sóc để tránh ánh mắt của mọi người, và hơn hết,

"Ngươi đang xem gì đấy?"

Vì cô cũng có thêm một người bạn.

Cô tự hào khoe cuốn sách mà cô gần như đã thuộc lòng cho Ritter, người đã đến thăm cô sau một thời gian. Beatty đứng thẳng dậy.

“Một cuốn sách kinh doanh? Mấy cuốn này để làm gì chứ?

“Đương nhiên là, sau này tôi muốn trở thành một thương nhân đi vòng quanh lục địa!”

"Gì?"

Ritter có vẻ ngạc nhiên, nhưng Beatty rất tự tin.

“Tôi có tư chất của một thương nhân.”

Dì của cô nói với cô. Rằng cô là nỗi ô nhục của người khác, đó là lý do tại sao cô bị bỏ rơi. Vì thế, bà ta thường gọi cô cái thứ “không biết xấu hổ”

Mỗi khi không thích điều gì, bà ta sẽ mắng mỏ, ném cho cô những ánh mắt sắc lạnh.

Nói rằng cô là một con chuột chuyên nuốt chửng tài sản được ban tặng từ lòng tốt của người khác cho mà không biết xấu hổ.

Beatty ngẫm nghĩ khi thường xuyên nghe những loại từ đó.

"Thương nhân không nên phải xấu hổ vì không có tiền bạc."

Đó là lời của tác giả cuốn sách mà cô rất tâm đắc.

"Mình hoàn hảo cho điều đó!"

Beatty, người đã đọc cuốn sách từ nhà kho bụi bặm của tòa nhà phụ mà không ai quan tâm, đã bị mê hoặc bởi giấc mơ trở thành một thương nhân.

Cô muốn đi thật xa, không phải sống một cách ngột ngạt.

"Mình không muốn bị mắc kẹt ở một nơi nhỏ mà người khác không thể nhìn thấy. Mình muốn đi du lịch vòng quanh lục địa."

Đối với cô, người chưa bao giờ rời Thủ đô, du lịch vòng quanh lục địa là một điều khao khát. Trái tim cô đập rộn ràng khi cô tưởng tượng rằng cô sẽ nhìn thấy thế giới mà cô chỉ nhìn thấy qua cuốn sách, bằng chính đôi mắt của mình.

“Ngươi nói rằng ngươi muốn từ bỏ vị trí hoàng hậu… và trở thành một thương nhân à.”

Sửng sốt trước giọng nói đanh thép mà cô mới nghe thấy lần đầu tiên, Beatty vội mở lời.

“Ritter, ngài cũng từng nói là không muốn kết hôn mà. Ngài đã nói rằng ngài không có lựa chọn nào khác ngoài việc lắng nghe vì đó là lời của mẹ ngài.”

“…À, phải rồi. Ta đã nói điều đó.”

May thay, Ritter nhanh chóng trở lại phong thái thường ngày.

"Tôi nói với ngài những thứ này, vì chúng ta là bạn mà! "

“Bạn bè sao....”

Vẻ mặt của Ritter giật giật khóe miệng một cách kỳ lạ, nhưng Beatty, người đang xấu hổ quay đầu lại, không nhìn thấy điều đó.

“...Được thôi, ta phải ủng hộ ước mơ của bạn mình chứ.”

Như mọi khi, cô tin vào giọng nói dịu dàng đó.