Vu Cẩn vội vàng gật đầu, cố gắng tổng kết: "Thời hạn ngừng chiến và tổ đội tối đa, lực hút và lực đẩy cản trở hành vi của tuyển thủ. Đồng hồ giám sát hướng đi của tuyển thủ, tài nguyên —— khu vực tài nguyên dùng để cố định toàn bộ chiến tuyến?"
Vệ Thời nhìn cậu một cái, có chút ngoài dự đoán, thấp giọng suy nghĩ: "Hoá ra cũng không ngốc a?"
Vu Cẩn: "......" Đôi mắt tròn chợt loé lên xong lại oan ức không dám lên tiếng.
Vệ Thời: "Có chuyện liền hỏi."
Vu Cẩn nhấc tay: "Vì sao không cấm tuyển thủ tổ đội?"
Vệ Thời không ngừng động tác, thu hồi nòng súng còn bốc lên khói trắng, cọ qua Vu Cẩn bên cạnh, tiểu nhuyễn mao bị nóng thiếu chút nữa muốn lật bàn.
Vu Cẩn cọ cọ cọ lui về phía sau hai bước, nghe thấy lão đại không kiên nhẫn mở miệng: "Người xem chương trình thực tế không chỉ để xem một súng toi mạng, mà còn giá trị giải trí từ tương tác giữa các tuyển thủ. Sau này chiếu thi đấu trên biển rồi tự xem đi."
Trong khi càn quét, biểu hiện của Vu Cẩn càng tích cực.
Bảo nổ súng liền nổ súng, bảo bọc đánh liền bọc đánh, bảo gục xuống —— bùm một tiếng ngoan ngoãn nằm im trên mặt đất, chờ Vệ Thời xử lý xong lại tự giác bò dậy, phủi phủi bùn đất trên tay.
Không biết cố ý hay vô tình, một đường này, đầu người đều do lão đại chỉ huy còn Vu Cẩn thu hoạch.
Trên đường cho dù có giao chiến phút chốc, cũng là Vệ Thời đánh, nhưng nhát đao cuối cùng vẫn để lại cho Vu Cẩn tránh trong bụi cỏ.
—— bổ đao chậm một giây thôi sẽ bị lão đại lãnh khốc răn dạy.
Vệ Thời: "Tại sao không bắn?"
Vu Cẩn nhanh chóng ưỡn ngực tỏ lòng trung thành: "Súng này tự động nhắm chuẩn, tôi sợ ngộ thương đại ca!"
Vệ Thời rắc một cái lên đạn, ánh mắt đảo qua Vu Cẩn bên dưới, viền mắt bởi vì bóng tối hãm sâu mà trở nên lạnh nhạt uy nghiêm: "Cậu lấy đâu ra tự tin mà nghĩ có thể bắn trúng tôi?"
Ngưỡng mộ của Vu Cẩn đối với lão đại lại tăng thêm một bậc.
Mất khoảng một giờ, chu vi quanh bờ sông đã thanh tràng xong.
Nhờ mắt ưng và năng lực truy lùng của Vệ Thời, điểm tích luỹ trên đồng hồ của tiểu hạt tử Vu Cẩn nhảy tới số 21. Mà Vệ Thời chỉ có 1.
Lúc đồng hồ nhảy đến 21, nguyên bản thuần trắng lập tức biến thành đỏ tươi. Phía dưới có một hàng chữ nhỏ nhấp nháy ——
[ đã thăng cấp ]
Trong vùng thi đấu trên biển còn lại không đến mười người.
Chân trời phía xa, mặt trời vừa ló rạng.
"Có thể." Vệ Thời cúi đầu nhìn Vu Cẩn.
Tiểu thực tập sinh mở to đôi mắt tròn xoe, vẫn còn mờ mịt vì chuyện thăng cấp.
Tóc mái Vu Cẩn loạn thành một đoàn, keo vuốt tóc đã sớm bị gột hết từ lúc chạy trốn mấy trăm năm trước rồi, tản ra thành từng dúm từng dúm tóc mềm mềm. Trên gương mặt trắng trắng nộn nộn dính mấy vết bùn, thể hiện vừa rồi lúc giả chết đặc biệt ra sức.
Vệ Thời nhìn ánh mắt của hắn, rõ ràng là đang nhìn động vật nhỏ.
Vu Cẩn ngẩn ngơ: "Đại, đại ca......"
Vệ Thời ra lệnh: "Lau mặt đi."
Vu Cẩn ngơ ngác gật đầu, nhanh chóng lấy ra một mảnh vải chà a chà.
Vết bùn mờ nhạt còn dính trên mặt, ngũ quan xinh đẹp lại sáng lên dưới ánh mặt trời buổi sớm. Đồng tử của Vu Cẩn thiên màu hổ phách, cho dù lúc này đang ôm súng cũng không nhìn ra được chút hung ác nào.
Cả người rõ ràng không hợp với đấu trường, chỉ còn thiếu chưa viết "tiểu sinh trắng trẻo ngoan ngoãn" trên mặt mà thôi.
Có người, trời sinh để làm cục cưng màn ảnh.
Vệ Thời rốt cuộc lộ ra biểu tình vừa lòng: "Được rồi, thời hạn tổ đội cũng sắp hết rồi."
Vu Cẩn lúc này mới phản ứng lại, lưu luyến muốn lưu lại phương thức liên hệ, lại bị Vệ Thời vô tình đánh gãy: "Lấy súng ra đi."
Vu Cẩn đưa lên cây súng vẫn ôm gắt gao, giống như lấy ra củ cà rốt yêu quý, không oán hận lấy một câu dâng lên cho lão đại.
"Cậu giữ đi." Vệ Thời lần này nói rất chậm. Trong mắt lại không độ ấm, nhìn qua làm lạnh cả sống lưng: "Nhớ kỹ, cây súng này, là tự cậu nhặt được."
Vu Cẩn sửng sốt.
"Cậu từng có đồng đội, nhưng không quan trọng." Tay trái cầm súng của Vệ Thời khẽ vuốt ve, đây hình như là thói quen khi hắn suy nghĩ việc gì đó: "Cậu thậm chí không biết tên của hắn."
Vu Cẩn đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên nhìn thấy lão đại ở bờ sông dưới chân núi, Vệ Thời nổ súng loại hai người, từ đầu đến cuối không hề lộ diện.
Đại ca hình như cũng không muốn bại lộ năng lực của bản thân!
Vu Cẩn bỗng thấy mình mang sứ mệnh cao cả: "Đại ca yên tâm! Tuyệt đối sẽ không nói ra —— còn có đại ca ở đâu thế? Đại ca để số điện thoại lại được không? Đại ca về nhà cho mèo gì ăn thế? Mèo nhà hay là......"
Tiếng dao găm bật ra làm Vu Cẩn khựng lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Thời hạn tổ đội kết thúc, tuyển thủ còn chưa tách ra sẽ bị hệ thống chấp pháp sẽ cưỡng chế khai chiến —— Vu Cẩn cấp tốc kêu lên: "Đại ca đừng chém vào mặt!! Tôi còn muốn dựa vào cái mặt này ra mắt...... Anh xem cẳng chân bụng được không?"
Vệ Thời coi như không nghe thấy, chỉ nhìn cậu một cái.
Dao găm trong tay còn cứng cáp hơn bất cứ thứ gì Vu Cẩn từng gặp, chỗ gấp lưỡi dao, một nửa bánh răng lộ ra ngoài, chỗ ngón áp út đè lên là nơi liên kết với cò súng.
"Lại đây, đừng đứng im nữa." Vệ Thời mở miệng: "Còn 7 phút thôi."
Vu Cẩn lại lần nữa yên lòng, nương theo ánh sáng liếc mắt một cái, trên mấy đốt ngón tay lão đại có vết chai mỏng. Xem ra không chỉ súng, lão đại còn am hiểu các loại vũ khí, hẳn là vượt xa suy nghĩ của mình nhiều lắm.
Người này, như thể sinh ra để chiến đấu.
Hai người xuyên qua thảo nguyên, trong nắng sớm mờ mờ, gió mang theo hơi ẩm từ nước sông thổi qua bên tai.
Bên mặt dao găm, một cây kim đen bạc bỗng nhiên bắn ra.
Vu Cẩn há to miệng.
Đây là súng gây mê.
Điểm nhắm của Vệ Thời rất thấp, dưới tàng cây cách khoảng 60m. Chỉ giây lát sau, trong lòng Vu Cẩn đã có thêm một con thỏ.
Còn sống, lượng thuốc mê không nhiều, tai rũ xuống, bốn chân nhỏ đạp đạp.
Vu Cẩn: "......"
Vệ Thời thong thả nói: "Nuôi đi."
Vu Cẩn: "A?!!"
Trong ánh mặt trời nhè nhẹ, Vệ Thời quay đầu. Nam nhân mang dáng vẻ lười nhác, ánh mắt không còn khiến người ta sợ hãi như buổi đầu gặp mặt, nhưng nhìn kỹ thì đồng tử vẫn còn sát khí.
Vu Cẩn ẩn ẩn tin rằng, chỉ cần con thỏ này chết, lão đại sẽ lập tức tìm tới cửa tặng cho mình một phát súng.
Nghĩ đến đây, Vu Cẩn lập tức thay đổi động tác, từ xách tai thỏ biến thành —— ôm.
Vệ Thời thấy thế gật đầu: "Được rồi, sau này gặp lại."
Chờ Vu Cẩn phản ứng lại được thì chỉ còn lại một cái bóng.
Nắng sớm càng ngày càng sáng, Vu Cẩn một tay thỏ một tay súng, đi được mấy bước nhưng cuối cùng vẫn là không đuổi theo. Nhịn không được hô lên: "Ai, đại ca ——"
Gió núi ập vào mặt, thanh âm trong trẽo rõ ràng của thiếu niên bị thổi về phía sau, không biết Vệ Thời có nghe được hay không, chỉ một cái xoa mắt nhẹ, trong tầm nhìn của Vu Cẩn đã không tìm thấy bóng người đâu nữa.
Vu Cẩn đành ôm thỏ con tiếp tục đi loanh quanh.
Nửa giờ trôi qua.
Gió thổi trên thảo nguyên xa xôi, vạn vật xanh tươi —— bỗng nhiên một viên đạn bay tới ghim trên mặt đất, bắn tung bùn đất cùng đá vụn.
Vu Cẩn hoảng sợ, dùng chiến thuật úp sấp.
Ở chung với Vệ Thời 4 giờ, tuy rằng vẫn là tiểu hạt tử nhưng vẫn học cực nhanh một ít cách thức chiến đấu thường thức.
Tuy rằng học nhanh nữa cũng vô dụng.
Vu Cẩn vừa không biết đối phương ở đâu, cũng không biết bản thân đang ở đâu.
Giây tiếp theo, tình huống càng đáng sợ hơn phát sinh —— con thỏ bị lão đại ném cho mất tác dụng của thuốc gây mê, ngây ngốc chạy ra từ sau lưng Vu Cẩn.
"Thỏ a, đừng chạy ——"
Vu Cẩn hốt hoảng vươn một tay chụp lại, đồng thời lúc cậu lao ra, một viên đạn cũng bay tới.
Vu Cẩn biểu tình ngưng trọng, thính lực được adrenalin thúc đẩy gần như kỳ tích nắm được hướng phát ra tiếng súng —— thân thể theo trực giác nâng súng, ở giữa không trung bắn trả ——
Đoàng.
Viên đạn cắm vào ngực Vu Cẩn trong chớp mắt, quả cầu ngân bạch chợt bắn ra, bao lấy Vu Cẩn. Cùng lúc đó, đối phương cũng ngạc nhiên ngã xuống.
Trước khi mất đi ý thức, âm thanh thông báo lần thứ hai vang lên.
"Tuyển thủ 300012, tiêu diệt: 22, xếp hạng: 8. Đã thăng cấp."
@
Hai giờ sau.
Chương trình Crowson thi đấu trên biển lần thứ 51 kết thúc.
Bên ngoài, trên bàn dài bày champagne cùng bảng số.
PD đang nhiệt tình giới thiệu với các kim chủ video ghi hình trận đấu:
"Thi đấu trên biển không có bẫy, không có giải đố, chỉ dùng súng. Tính điểm dựa trên số người mà tuyển thủ đã loại. Tới chung kết sẽ nhóm học viên dựa vào đánh giá cá nhân."
"Bắt đầu từ tuần tới, cứ hai kỳ sẽ có một vòng đánh giá, bốn kỳ có một vòng loại, mỗi ngày đều có thể phát —— quảng cáo tính theo giây, đầu tư cả bốn kỳ sẽ có giá ưu đãi mua 3 tặng 1! Nếu thầu từ đầu tới cuối, chúng tôi sẽ in LOGO của quý vị trên trang phục!"
"Giá cả —— Không! Chương trình sinh tồn là nghệ thuật, chúng ta để lát rồi bàn giá cả. Sao? LOGO à? Đúng, tài trợ huy chương vàng và cầu vai bạc. Dưới 500 vạn cũng có thể in lên đồ bảo vệ tay! Trong đại thoát hiểm, chiến thuật động tác gì cũng có, có tuyển thủ vừa nhấc súng là khán giả thấy ngay nhãn hiệu của các vị!"
"Đều nói đầu tư bất động sản không bằng đổ vào nghệ thuật, mấy năm nay công nghiệp giải trí phát triển rực rỡ, chương trình Crowson lại có lượng xem top 1......"
Một bên, nhiếp ảnh gia điều chỉnh ống kính, chụp lại hình ảnh trực thăng đang chuyển khoang cứu nạn về.
Có biên đạo ở một bên nói qua loa nhỏ: "Chuẩn bị vị trí số 21, tuyển thủ xếp hạng 8 đã đến, chuẩn bị mở khoang."
Camera làm tư thế chuẩn bị.
Biên đạo thuần thục nhấn mật mã, duỗi tay muốn vỗ tỉnh người trong khoang, nhưng bỗng dưng lại ngẩn ra, thần sắc hoảng hốt.
"Sao thế, có trục trặc gì à?" Nhân viên cấp cứu thấy thế, lập tức đi tới, ngó đầu nhìn, cũng đồng dạng dại ra ——
Trong khoang cứu nạn, thiếu niên mang khuôn mặt được thần ban tặng đang say ngủ. Thật khó mà tin nổi lại tồn tại một người mang ngũ quan tinh xảo đến độ này —— tóc quăn mềm mại xoã xuống gương mặt làm người hốt hoảng.
Thiếu niên cuộn tròn an tĩnh. Trong ngực cậu là một chú thỏ con trắng như tuyết cũng đang ngủ say, được thiếu niên dùng khuỷu tay ôn nhu ôm lấy. Lông tơ mềm mại đặt cạnh gương mặt như sứ trắng của thiếu niên tựa như tác phẩm nghệ thuật an tường ưu nhã.
Vị trí số 21 trung thực chiếu một màn này lên màn hình theo dõi.
Mấy người lúc trước còn do dự trả giá quảng cáo, lúc này tầm mắt đảo qua màn hình thì sửng sốt.
Có người tức tốc hỏi PD: "Có phải lúc trước nói có cho tuyển thủ ký hợp đồng độc quyền không?"
PD liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đầu tư bốn kỳ trở lên, tuần này chúng ta có thể quay......"
Kim chủ vung tay: "Chốt, đầu tư bốn kỳ, 60 giây. Quay tuyển thủ này!!!"
Tác giả có lời muốn nói: Thi đấu trên biển chỉ là khởi động thôi, thoát hiểm chân chính đều ở phía sau w