Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 55: Cảm ơn vì đã đến



Bạn học Tiểu Hạ từ trước đến nay không biết viết văn lại càng không biết viết kiểm điểm xin giúp đỡ từ Kiều Mạn Mạn, hỏi phải thế nào mới chém nội dung từ 800 chữ lên 2000 chữ. Dù sao Kiều Mạn Mạn cũng thích nói nhảm, có lẽ rất có kinh nghiệm.

Kiều Mạn Mạn nghe Tiểu Hạ phải viết kiểm điểm 2000 chữ, cực kỳ khiếp sợ: “Tiểu Hạ, cậu lừa tớ đúng không? Hay là cậu phạm luật trời vậy?”

Chúa ơi! 2000 chữ!!

Giang Vọng Hạ không nói nên lời, cũng không thể nói là do trưởng khối lòng dạ hẹp hòi công báo tư thù chuyện bình thường cô không làm bài tập nhỉ?

Cô bình tĩnh nói: “Có thể là do trưởng khối rất coi trọng tớ, cho nên viết bản kiểm điểm cũng cần viết nhiều hơn người khác.”

Kiều Mạn Mạn nhìn cô, đủng đỉnh nói: “Nhưng người khác viết kiểm điểm mỗi 800 chữ, cậu chắc gấp 2,5 lần người khác, quá khoa trương rồi!”

Giang Vọng Hạ: “Có lẽ đây là "Người được ông trời giao sứ mệnh"?”

Nhất định phải khiến cô chịu khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt.

Kiều Mạn Mạn dùng đầu óc không mấy thông minh suy nghĩ một chút: Tiểu Hạ thua trận, tâm trạng mất cân bằng, xem như là “đầu óc làm việc”. Tiểu Hạ là vận động viên, mỗi ngày đều phải huấn luyện, là “gân cốt làm việc”. Vận động viên cần ăn uống cân bằng, rất nhiều loại đồ ăn không thể ăn, đúng là “đói lả người.”

Cô ấy lại ngẫm nghĩ: Tiểu Hạ là người gánh trọng trách lớn, nên tự mình hoàn thành thử thách.

Vì thế, Kiều Mạn Mạn chính nghĩa cự tuyệt viết kiểm điểm giúp Tiểu Hạ.

Kiều Mạn Mạn cực kỳ nghiêm túc nói: “Tiểu Hạ, đây là thử thách của ông trời dành cho cậu! Tớ mà giúp cậu, sẽ là gian lận, như thế không tốt. Cho nên cậu vẫn nên tự mình viết kiểm điểm đi.”

Giang Vọng Hạ cạn lời.

Cô không khỏi thở dài, thấy vẻ mặt Kiều Mạn Mạn nghiêm túc, thái độ kiên quyết, không để Kiều Mạn Mạn hỗ trợ nữa, mà lấy di động ra tiếp tục tìm xem sách kiểm điểm viết như thế nào. Tốn thêm một tiếng nữa, từ 800 chữ mở rộng lên 1600 chữ.

400 chữ còn lại, tiết tự học buổi tối viết tiếp vậy.



Bên cạnh có rất nhiều người đang khích lệ Giang Vọng Hạ, nhưng không phải tất cả mọi người đều lấy thái độ khích lệ để an ủi cô, cũng sẽ có người phê bình cô.

Đầu tiên là huấn luyện viên nhảy cao.

Ông ấy nói: “Năng lượng của con người có giới hạn, nếu không thể làm cả hai việc cùng một lúc. Kiến nghị của thầy là em nên kịp thời từ bỏ một trong số đó.”

Ý của ông ấy là dứt khoát từ bỏ cờ vây, tập trung nhảy cao.

Giang Vọng Hạ nói: “Em sẽ không từ bỏ cờ vây.”

Huấn luyện viên: “Thế thì em không thể vì thành tích cờ vây của em mà làm ảnh hưởng đến trạng thái nhảy cao. Đây là yêu cầu của thầy, là điều em bắt buộc phải làm.”

Giang Vọng Hạ hơi ngẩng đầu, tùy ý lại phô trương: “Em có thể làm được.”

Tiếp theo là tiền bối trong viện cờ.

Tiền bối nói: “Tiểu Hạ, cho dù có là kỳ thủ Cửu Đẳng Hàn Quốc cũng không chắc chắn được trăm phần trăm thắng, chúng ta đều rút ra kinh nghiệm từ trận đấu. Có đôi khi thua không phải là một chuyện xấu, nó có thể khiến em ý thức được chỗ thiếu sót của mình.”

Tiền bối nói, tâm lý mạnh mẽ ổn định trong trận đấu vô cùng quan trọng.

Anh ấy uyển chuyển nói hành vi xóa Weibo của cô rất không lý trí, cần phải thay đổi.

Giang Vọng Hạ nói, cô biết rồi, sau này cô sẽ không như vậy nữa.

Cuối cùng là Giang Ngôn Nhất.

Ông từng an ủi con gái nuôi thua trận, nhưng khi đó tâm trạng của Giang Vọng Hạ quá tệ, hoàn toàn không có tâm tư nói chuyện với ba nuôi, hàn huyên vài câu thì kết thúc trò chuyện.

Lời nói của ông ôn hòa, cho dù có là phê bình, chẳng qua vẫn theo ý định ban đầu để cho con cái nhận thức được sai lầm.

Ông nói: “Tiểu Hạ, ba cảm thấy hành vi xóa Weibo của con rất không tốt. Con là vận động viên hạng nhất, là nhân vật công chúng, lời nói cử chỉ của con đều được rất nhiều người chú ý.”

Ý ông là, kết thúc thi đấu từ chối phỏng vấn thể hiện sắc mặt xấu là hành vi không đúng.

“Hoặc là con có thể thay đổi một góc độ khác, con có giá trị thương mại, con đã từng nhận đại diện và quảng bá cho một số thương hiệu. Hành vi của con sẽ tạo thành một số ảnh hưởng xấu với thương hiệu.”

“Sau này bên phía thương hiệu sẽ nghĩ đến hành vi và hình tượng của con không tốt, sẽ không tìm con làm người phát ngôn, sẽ không tài trợ cho con.”

Đối với trẻ con thời kỳ thanh xuân phản nghịch mà nói, có một số lời đúng là không nghe lọt. Nhưng nói mấy điều thực tế, đối với thú nuốt vàng, heo đất hình người sẽ vô cùng sâu sắc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Quả thật Giang Vọng Hạ không nghĩ tới chuyện liên quan đến đại diện thương mại.

Nếu phía papa thương hiệu vì chuyện này mà kéo cô vào danh sách đen, cô sẽ khóc chết mất.

Cô không khỏi trầm mặc.

Một lát sau, cô kín đáo nói: “Nhưng mà, ba, con đã xóa Weibo rồi thì làm sao bây giờ?”

Giang Ngôn Nhất ôn hòa nói: “Coi như là một bài học, sau này làm việc phải suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng làm, không thể xúc động nữa.”

Giang Vọng Hạ: “… Dạ.”

Giang Ngôn Nhất cách một màn hình di động cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm hối hận lúc này của con gái nuôi, không nhịn được cười cười, cuối cùng dịu dàng an ủi: "Chuyện này không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, không đến mức sẽ bị nhà tài trợ kéo vào danh sách đen đâu.”

Giang Vọng Hạ: “Thế bây giờ con nên làm gì đây?”

Giang Ngôn Nhất: “Nếu như con chỉ muốn giữ lại nhà tài trợ và thương hiệu sắp mất đi, ba có thể nói cho con biết. Rất đơn giản, con đăng ký lại một Weibo mới, sau đó gửi một lời xin lỗi chân thành.”

Tiểu Hạ là một đứa trẻ vô cùng ưu tú.

Cho dù trận đấu này thua, không có nghĩa cô là người thất bại. Chỉ cần tiếp tục phát huy tiềm năng trong lĩnh vực hiện tại. Trận đấu tiếp theo, trận đấu tiếp theo nữa, cô sẽ là quán quân đón nhận hào quang.

Rất nhiều người có khuynh hướng nhìn thấy một mặt thành công của cô, sẽ không lưu tâm những sai lầm nhỏ nhoi.

Ông dịu dàng nói: “Nhưng đây là điều con muốn sao, Tiểu Hạ?”

Tất cả những gì cô làm, chỉ là vì nhà tài trợ và phát ngôn sao?

Không phải.

Mà nên là vì trở thành một bản thân tốt hơn, hoàn mỹ hơn.

Cuối cùng, Giang Vọng Hạ không đăng ký Weibo mới, cũng không xuất hiện trên bất kỳ nền tảng nào với thân phận “Giang Vọng Hạ”, vẫn đang trong trạng thái rớt mạng.



Cuối tháng, trường X đón kỳ thi tháng thứ hai của học kỳ sau lớp 11.

Giang Vọng Hạ phát huy bình thường, xếp hạng top 10 toàn khối. Kiều Mạn Mạn lại vừa vặn thi được hạng 278, có thể phù hợp với yêu cầu top 280 nhận “thẻ trà sữa tháng” của Kiều Tắc, lại bị Kiều Tắc trào phúng là “Chuyên gia săn thẻ nhỏ bé tầm thường”.

Vẻ mặt Kiều Tắc có chút phức tạp: “Sớm biết em làm tốt như vậy, anh đã yêu cầu em lọt top 100 trong kỳ thi rồi.”

Kiều Mạn Mạn nói: “Có một khả năng, nếu anh đưa ra loại yêu cầu thái quá này, em sẽ làm cho nát luôn nhé?”

Kiều Tắc suy nghĩ một chút, cảm thấy khá có lý.

Anh nói: “Đã như vậy thì, lần thi sau lọt top 110 đi.”

Vẻ mặt Kiều Mạn Mạn không thể tưởng tượng được mở to mắt nhìn anh trai: “Anh, anh ăn ngay nói thật, có phải vì không muốn mời em uống trà sữa nên cố tình nói như vậy không?”

Muốn cô ấy đứng top 110 trong kỳ thi, so với top 100 trong kỳ thi có gì khác nhau chứ?

Sao cô ấy có thể làm được!

Vẻ mặt Kiều Tắc nghiêm túc khích lệ cô ấy: “Sao em có thể nói vậy chứ? Bất cứ chuyện gì cũng không thể chưa bắt đầu đã nói không được.”

Kiều Mạn Mạn vẫn nghi ngờ, anh trai không muốn mời cô uống trà sữa nên mới nói vậy.

Nhưng cô ấy không có bằng chứng.

Giang Vọng Hạ đang chơi di động ngẩng đầu nhìn Kiều Tắc, lại nhìn Kiều Mạn Mạn. Cuối cùng lựa chọn gia nhập doanh trại của Kiều Tắc.

Cô nói với Kiều Mạn Mạn: “Tớ cảm thấy anh nói không sai, cậu không thử sao biết mình không làm được?”

Kiều Mạn Mạn: “Hai người đang nghiêm túc sao?”

Giang Vọng Hạ nói: “Nghiêm túc.”

Nghe họ nói chuyện, Kiều Tắc ở bên cạnh gật đầu: “Đương nhiên là nghiêm túc, bọn anh không lừa em.”

Kiều Mạn Mạn có chút hoài nghi, Tiểu Hạ và anh trai đang chơi cô ấy.

Nhưng cô ấy không có bằng chứng.



Tháng năm không có kỳ thi tháng, nhưng có kỳ thi giữa kỳ.

Kiều Mạn Mạn hưởng thụ trà sữa tận một tháng, cả người không ngừng vui vẻ, béo lên hai cân. Ăn quá nhiều đường dẫn đến nổi mấy cái mụn trứng cá, khiến cho người từ trước đến nay luôn thích ăn diện như cô ấy có chút buồn bực.

Dù đã rất cố gắng khắc khổ học tập, nhưng kỳ thi giữa kỳ không đạt được top 110 mà Kiều Tắc yêu cầu, Kiều Tắc không chút do dự cắt trợ cấp trà sữa của cô ấy.

Kiều Mạn Mạn cố gắng kháng cự, cho rằng yêu cầu “Top 110” của anh trai quá không thực tế!

Cô ấy nghi ngờ anh trai ghét việc mỗi ngày phải mua trà sữa quá tốn thời gian và sức lực, cho nên mới đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy.

Nhưng cô ấy vẫn không có bằng chứng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dưới sự cố gắng kháng cự của cô ấy, Kiều Tắc đồng ý nếu lần sau cô ấy có thể giữ vững vị trí Top 280, sẽ mở lại cho cô ấy một “thẻ trà sữa tháng.”

Thành tích của Giang Vọng Hạ có chút thụt lùi nhỏ, từ top 10 toàn khối rớt xuống vị trí thứ 12. Tìm bạn học đứng thứ 10 kia hỏi điểm, kém 4 điểm, chênh lệch một câu trắc nghiệm.

Học sinh trước giờ siêu giỏi không thèm làm bài tập bị ngã xuống thần đàn, cuối cùng giáo viên cũng nắm được bím tóc nhỏ của Giang Vọng Hạ, thi nhau tìm học sinh có thành tích thụt lùi này nói chuyện. Ý chính trong cuộc trò chuyện không rời xa việc “Phải học tập thật tốt”, “Vẫn phải làm bài tập”, “Đi thi không thể sơ ý, cần phải kiểm tra đáp án”.

Đại loại là vậy.

Giang Vọng Hạ rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng cầm bài thi Sinh học đi tìm giáo viên, để giáo viên sửa lại đề sai, sửa lại điểm trừ sai. Trong nháy mắt biến hạng 12 thành hạng 10.

Giáo viên sửa đề sai, cộng điểm sai là những chuyện có xác suất nhỏ.

Nhưng không có nghĩa sẽ không phát sinh.

Bạn học vốn đứng thứ 10, hiện tại đứng thứ 11 kia cảm thấy cạn lời.

Học sinh khối 11 nghe nói về chuyện này, cạn lời.

Giáo viên các môn khối 11, lại càng cạn lời.

Cái cô Giang Vọng Hạ này, là có bàn tay vàng “cho dù thế nào cũng có thể thi lọt top 10” trên người sao?

Đừng có vô lý thế!!



Tháng sáu, gần kết thúc năm học lớp 11, sắp bước vào kiếp sống lớp 12 khắc khổ nhất. Sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, áp lực thi tốt nghiệp cấp ba sẽ không biến mất, chỉ chuyển dời sang nhóm học sinh lớp 12 tiếp theo.

Nội dung kiến thức cấp ba đã dạy xong, kế tiếp là quá trình ôn tập và chạy nước rút kéo dài đến một năm.

Kiều Mạn Mạn biết ngày 16 tháng 7 được nghỉ hè, rồi ngày 31 tháng 7 khai giảng, gần như là hai mắt nhắm nghiền, cả người đều sắp ngất.

Nghỉ hè chỉ có 2 tuần!!

Nghỉ hè chỉ có 14 ngày thôi!!

Chẳng qua, khai giảng cũng không có quá nhiều quan hệ với cô ấy, bởi vì cô ấy phải tham gia tập huấn, phải đợi thi đánh giá xong mới có thể quay lại trường học. Đại khái phải tháng hai, tháng ba năm sau.

Người khác đều đi tập huấn vào tháng năm, tháng sáu, cô ấy lại đến nghỉ hè mới đi, xem như tương đối muộn.

Kỳ thi cuối kỳ càng ngày càng gần, có nghĩa là cuộc sống lớp 12 càng ngày càng gần. Bầu không khí học tập lớp 11 bắt đầu trở nên khẩn trương hơn.

Trong bầu không khí học tập căng thẳng này, Giang Vọng Hạ xin nghỉ đi tham gia thi đấu tranh bá tân binh cờ vây Trung Quốc.

Trải qua ba giai đoạn vòng loại, thi đấu chính và chung kết, cuối cùng Giang Vọng Hạ đã giành được chức vô địch với thành tích bá đạo thắng 7 trận liên tiếp, nhận được tiền thưởng 120 ngàn nhân dân tệ.

Ngày 15 tháng 6, là sinh nhật Giang Vọng Hạ và Kiều Mạn Mạn.

Ngày sinh nhật, Giang Vọng Hạ đăng ký lại Weibo, đăng ảnh chụp quán quân cuộc thi đấu tân binh cờ vây, kèm theo một bài văn ngắn.



Tôi của tuổi 16 kiêu ngạo tự cao, không phục người lớn nói tôi là trẻ con, luôn cho rằng không gì bản thân không làm được: Người khác có thể làm được, tôi có thể làm được. Người khác không làm được, tôi cũng có thể làm được.

Tôi của tuổi 17, đã thực hiện được câu “Người khác có thể làm được, tôi có thể làm được”. Nhưng không thể không thừa nhận, Giang Vọng Hạ của tuổi 16 là một đứa trẻ tâm trí chưa trưởng thành, thiếu nhận thức đối với thế giới này và đối với chính mình, đã từng dễ xúc động làm ra những hành vi bốc đồng.

Tôi có nên xấu hổ vì cô ấy của tuổi 16 không?

Tôi nghĩ, không cần thiết. Chính bởi vì quen biết đứa trẻ đã từng không biết trời cao đất rộng kia, tôi mới có thể biết chỗ nào làm sai, chỗ nào làm tốt. Là đứa trẻ kia thúc đẩy tôi chín chắn hơn, khiến tôi trở thành người ưu tú hơn.

Thừa nhận mình đã từng thiếu sót, không nên là “xấu hổ”. Tôi cảm ơn tôi của ngày trước, cũng cảm ơn tất cả những người bên cạnh giúp đỡ tôi.

Tôi biết ơn vì đã gặp các bạn.