Trần Linh Vũ bị ba phê bình mãnh liệt một trận, nói trong đầu cậu chỉ nghĩ đến tình yêu, cả ngày không làm việc gì ra hồn.
Nhưng cho dù nói thế nào, Trần Linh Vũ đã lấy được mật mã rút tiền ngân hàng.
Cả thảy 9,8 triệu, cậu lấy ra được rồi.
Giang Vọng Hạ cũng không rảnh rỗi, cô ngồi chơi di động trong phòng khách tầng một. Đến tận 11 giờ rưỡi tối, cuối cùng đã đợi được anh trai về nhà. Cô không nói chuyện với người khác nữa, gần như lập tức đứng lên, đi về phía Kiều Tắc.
Cô hiếm khi lấy lòng, đưa tay nhận lấy cặp văn kiện của Kiều Tắc, nói: “Anh về rồi sao, làm việc vất vả rồi.”
Kiều Tắc được cưng mà sợ, ánh mắt hơi trừng lớn, nghi ngờ có phải hồn Kiều Mạn Mạn xuyên vào người Tiểu Hạ không.
Anh cực kỳ bình tĩnh xoay người đi ra ngoài cửa, tiện tay đóng cửa. Mấy giây sau anh lại mở cửa ra, vào nhà lần nữa.
Thấy Giang Vọng Hạ đứng đó, anh hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, ngồi đây làm gì?”
Giang Vọng Hạ trầm mặc một chút, bị hành vi “chắc chắn là cách mở cửa của tôi có vấn đề” làm tổn thương.
Cô quyết định không ân cần với anh trai nữa.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Anh, chiếc Lamborghini của em có thể chiết khấu (*) không?”
Kiều Tắc không nghĩ tới buổi tối Giang Vọng Hạ không ngủ mà đợi anh ở đây là vì chuyện này. Nhưng nghĩ lại, với thiết lập tính cách của cô trong mắt anh, yêu cầu “chiết khấu” này hình như không có gì đáng kinh ngạc.
Đi làm suốt 14 tiếng, Kiều Tắc không có nhiều tinh lực thương lượng với em gái, không hỏi nhiều đã đồng ý.
Anh tưởng là em gái mình sẽ tiết kiệm tiền như mọi khi.
Anh nói: “Đến lúc đó anh chuyển trực tiếp vào thẻ của em.”
Giang Vọng Hạ lại nói: “Lát nữa em gửi số thẻ ngân hàng đến Wechat của anh, anh chuyển vào thẻ đó.”
Kiều Tắc sảng khoái đồng ý.
Kiều Tắc chiết khấu cho em gái 4 triệu, có lẽ là lần đầu tiên chuyển số tiền lớn như vậy cho em gái. Cho dù biết Tiểu Hạ là người có chừng mực, vẫn không nhịn được nhắc nhở vài câu: “Tuy là nhà mình có chút tiền, nhưng em cũng không nên tiêu lung tung. Không nên đánh bạc không nên đầu tư cổ phiếu không nên mua quỹ, biết chưa?”
“Đừng có nghe người khác nói gì mà đầu tư một vốn vạn lợi không có rủi ro, biết chưa?”
“Có tải app chống lừa đảo chưa đấy? Nếu còn chưa tải thì nhanh tải một cái đi!”
Kiều Tắc hóa thân thành bà mẹ già, tuy rằng một ngày đi làm mệt muốn chết đi được, nhưng chuyện dặn dò em gái thì sao có thể kêu mệt chứ?
Cứ như anh lo lắng em gái anh một giây sau sẽ đụng phải thớt giết lợn vậy.
Nếu là bình thường, Giang Vọng Hạ đã sớm mất kiên nhẫn, dùng biểu cảm “anh nhìn em có giống đứa ngu dễ bị lừa không” nhìn anh trai.
Thế nhưng, lúc này Kiều Tắc vừa mới chuyển cho cô 4 triệu, địa vị của Kiều Tắc trong lòng cô khá cao. Cho nên hiếm khi có dịp cô biểu hiện ra sự tôn trọng với anh trai ruột, Kiều Tắc nói cái gì, cô đồng ý cái đó.
Cô cam đoan với anh trai, tuyệt đối sẽ không tiêu tiền bậy bạ, cũng sẽ không tham gia đánh bạc, đầu tư cổ phiếu, mua quỹ các thứ.
Kiều Tắc đối với sự ngoan ngoãn nghe lời của em gái cảm thấy rất ngoài ý muốn, không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần.
Anh không nhịn được hỏi: “Em thật sự là Giang Vọng Hạ chính chủ sao?”
Giang Vọng Hạ: “…”
Câu này nghe quen quen.
Kiều Tắc tiếp tục hỏi: “Có phải Kiều Mạn Mạn nhập vào người Tiểu Hạ không?”
Giang Vọng Hạ cảm thấy cạn lời, nhưng nể tình 4 triệu, cô rất kiên nhẫn nói: “Đầu tiên, em thật sự là Giang Vọng Hạ chính chủ. Thứ hai, có lẽ Kiều Mạn Mạn sẽ không xin anh 4 triệu, cậu ấy cần nhiều tiền như vậy cũng không biết tiêu như thế nào đâu.”
Kiều Tắc ngẫm nghĩ, đúng thật.
Kiều Mạn Mạn sẽ không xin anh 4 triệu, chỉ xin anh 400 tệ tiền tiêu vặt mua trà sữa. Đầu óc của cô ấy còn chưa phải thứ nghĩ tới việc có thể tiêu 4 triệu.
Anh lại ngẫm nghĩ, có thể nói ra logic thâm sâu như thế, có lẽ đúng là Tiểu Hạ rồi.
Đứa ngốc Mạn Mạn sẽ không nói ra những lời như vậy.
…
Giang Vọng Hạ đòi 4 triệu từ chỗ anh trai, lại cộng thêm tiền tiêu vặt và tiền gửi ngân hàng của cô, được gần 6 triệu rồi. Điều kiện trong nhà Trần Linh Vũ tương đối tốt, muốn lấy 4 triệu ra có lẽ không phải việc gì khó.
Nhưng, cô hơi lo cậu không lấy ra được 4 triệu.
Cô suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho ba nuôi ở thành phố A xa xôi, mượn ông 2 triệu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Ngôn Nhất kinh ngạc, hỏi cô cần nhiều tiền như thế làm gì?
Giang Vọng Hạ nửa thật nửa giả nói: “Ngự viên Lan Đình giai đoạn hai vừa xây xong, 9 triệu 8 một căn. Con còn thiếu 2 triệu nữa là có thể mua trọn.”
Giang Ngôn Nhất xoa xoa mi tâm, không nhịn được bật cười, nói: “Tuy rằng ba rất muốn ủng hộ con, nhưng ba con và dì Hình đăng ký kết hôn rồi, bây giờ dì Hình đang quản tiền.”
“Hay là, con hỏi dì ấy đi?”
Giang Vọng Hạ ngẩn người: “Ba và dì Hình đăng ký kết hôn rồi?”
Chuyện hồi nào vậy?
Đến cô cũng không biết.
Giang Ngôn Nhất nói: “Vừa đăng ký hôm qua, còn chưa kịp thông báo với mọi người.”
Giang Ngôn Nhất: “Thân thể của bà cụ không tốt, gần đây đều ở bệnh viện. Dì Hình của con chăm sóc bà cụ, thấy trong bệnh viện nhiều người nhiều vẻ, chợt lo lắng một ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không có ai ký giấy thông tin gia đình.”
Ông và Hình Thiến đều đã là người hơn 50 tuổi rồi.
Trước kia cảm thấy có thể làm bạn với nhau là tốt rồi, chẳng qua nhân gian muôn hình vạn trạng, suy nghĩ và tâm trạng đều xảy ra thay đổi.
Giang Vọng Hạ lại “A” một tiếng, nói với ba nuôi lát nữa sẽ gọi điện thoại cho dì Hình.
Giang Ngôn Nhất: “Được.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, ông quay đầu nói với Hình Thiến: “Lát nữa Tiểu Hạ sẽ gọi điện thoại cho em, em cứ làm theo ý mình là được.”
Hình Thiến không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn gật gật đầu, nói: “Được ạ.”
Không tới mấy phút, Giang Vọng Hạ đã gọi điện thoại cho bà ấy.
Lúc này, Giang Vọng Hạ đang cầm di động của Kiều Mạn Mạn. Màn hình hiển thị lời chúc mừng kết hôn vừa tìm được, cô tự động lọc hết mấy chứ “sớm sinh quý tử”, “tân hôn” ra rồi đọc những gì viết trên đó ra.
Cô nói: “Sau này chúng ta là người một nhà.”
Kiều Mạn Mạn ở bên cạnh gật đầu, nói: “Còn có con nữa!”
Trong “người một nhà” mà Tiểu Hạ nói, có cô ấy!
Hai người và dì Hình nói chuyện qua di động, nói Tết âm sang năm sẽ đón cùng nhau, phải náo nhiệt chút.
Trò chuyện được kha khá, Giang Vọng Hạ có chuyện muốn nói với dì Hình, chào Kiều Mạn Mạn, nói mình về phòng trước.
Kiều Mạn Mạn gật gật đầu.
Giang Vọng Hạ về phòng mình, nói với Hình Thiến chuyện mượn 2 triệu.
Hình Thiến cảm thấy chấn động nhẹ, cuối cùng cũng biết tại sao Giang Ngôn Nhất lại nói với bà ấy như vậy. Ngày thứ hai làm mẹ kế, con gái kế đã mở miệng mượn bà ấy 2 triệu, tiểu thuyết còn không viết cốt truyện lố như vậy đâu.
Bà ấy buồn bực, hỏi Tiểu Hạ cần nhiều tiền như thế làm gì?
Tiểu Hạ vẫn còn là học sinh thì phải?
Giang Vọng Hạ lại nói chuyện mua nhà một lần, Hình Thiến vẫn cảm thấy lố quá. Nhưng tiền của Giang Ngôn Nhất vốn để lại cho Tiểu Hạ, ông không có ý không cho Tiểu Hạ.
Bà ấy nghĩ rồi lại nghĩ, nói: “Tiền tiết kiệm của ba con không nhiều lắm… Hơn nữa sau này chúng ta có thể sẽ dùng đến tiền, không thể cho con hết được.”
Bà ấy có việc làm, mẹ bà ấy có lương hưu, đủ để sống qua ngày. Nhưng chỉ sợ ngày nào đó bị bệnh hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn cần dùng tiền gấp.
Hình Thiến nói: “Thế này nhé, chúng ta chuẩn bị cho con một phần làm của hồi môn, sau đó cho con mượn thêm 300 ngàn.”
Giang Vọng Hạ nghe được mấy chữ “của hồi môn”, mặt không đỏ tim không đập.
Cô hỏi: “Thế hai người để tiền cho con, sau này của hồi môn của Kiều Mạn Mạn lấy đâu ra?”
Hình Thiến: “Hai đứa có lẽ phải vài năm nữa mới kết hôn, đến lúc đó dì với ba con lại tích góp là được. Không sao đâu.”
Tuy rằng vẫn có chút chênh lệch với 2 triệu, nhưng đối với gia đình bình thường mà nói, số tiền Giang Ngôn Nhất và Hình Thiến cho không phải nhỏ.
Giang Vọng Hạ cho rằng năng lực kiếm tiền của mình không tệ. Về sau dù là ba nuôi hay dì Hình, lúc cần dùng đến tiền nhất định cô có thể lấy ra được. Cho nên không hề có áp lực tâm lý nhận lấy khoản tiền kia.
Cô tính toán tổng số tiền trong tay, hỏi Trần Linh Vũ có thể mượn được bao nhiêu.
Giang Vọng Hạ: Ngày mai chúng ta sẽ đến bộ phận bán nhà. Tớ nghe tư vấn qua rồi, đến lúc đó người đồng sở hữu viết thêm tên của cậu.
Giang Vọng Hạ: Cậu có thể mượn được bao nhiêu tiền?
Trần Linh Vũ: Tớ hỏi bố tớ mật mã rút tiền, sau đó tớ lại bảo anh trai chuyển cho tớ thêm ít tiền nữa…
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Vọng Hạ: Cho nên, nói tớ nghe, cậu có thể đưa bao nhiêu tiền?
Trần Linh Vũ: Khó mà nói.
Giang Vọng Hạ:?
Trần Linh Vũ: Mấy tấm thẻ trong tay tớ cộng lại có 10,12 triệu.
Trần Linh Vũ: Hình như, để tớ trả hết luôn cũng được?
Giang Vọng Hạ nhìn mình cố gắng gom góp chưa được 7 triệu, không khỏi rơi vào trầm mặc.
Đúng là không còn gì để nói.
…
Ngày hôm sau, Trần Linh Vũ dưới danh nghĩa “đi gặp bạn gái”, để quản gia lái xe đưa cậu đến thành phố A. Quản gia không biết chuyện gì cứ thế bị lừa đi.
Chưa tới nửa ngày, Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ hoàn tất quá trình trả tiền mua nhà, sau đó bắt đầu xử lý thủ tục thêm tên đồng sở hữu.
Chú quản gia nhà họ Trần về thành phố A rồi.
Trần Linh Vũ vẫn ở lại thành phố X.
Ừm, ở lại nhà họ Kiều.
Kiều Tắc nghe nói trong nhà có khách đến, tâm trạng lười biếng dâng trào, hoàn toàn không muốn đi làm chút nào, nên tự tìm cho mình một cái cớ: Trong nhà có khách, anh thân là anh cả nên về nhà đón tiếp khách.
Kiều Tắc đúng 6 giờ chiều tan làm về nhà.
Giang Vọng Hạ không báo cho mọi người.
Khi Kiều Tắc hỏi sao đột nhiên Trần Linh Vũ lại tới đây, muốn ở bao lâu, khi nào thì về. Cô trả lời thay Trần Linh Vũ: “Cậu ấy mang ít tiền tới cho em.”
Trần Linh Vũ gật đầu.
Bạn gái nói chuyện không thể xen vào, bạn gái nói gì cũng đúng.
Kiều Tắc ngày càng nghi ngờ em gái đụng phải thớt mổ heo, không chừng còn gặp phải bán hàng đa cấp!! Nếu không sao đã mượn tiền anh, còn mượn Trần Linh Vũ?
Kiều Tắc tỏ vẻ lo lắng: “Tiểu Hạ, em thành thật nói cho anh biết, em lấy nhiều tiền như thế để làm gì?”
Giang Vọng Hạ yên lặng lấy ra cuốn số đỏ.
Giang Vọng Hạ: “Nhân viên bán hàng cho em một phiếu giảm giá nhà 5 tệ, em nghĩ có lợi không thể không lấy, nên đi mua một căn nhà.”
Kiều Tắc:?
Kiều Mạn Mạn:?
Giang Vọng Hạ mặt không biến sắc, tiếp tục nói: “Tiền của em không đủ, nên bảo Trần Linh Vũ cho em mượn một ít.”
“Em đã nghe tư vấn luật sư rồi, đây là tài sản chung của bọn em, cho nên nhà phải thêm tên của cậu ấy.”
Trần Linh Vũ lại gật đầu.
Dù sao bạn gái nói gì cũng đúng.
Kiều Tắc nghe em gái vẻ mặt bình tĩnh nói ra những lời khiến người ta sửng sốt, không khỏi ôm ngực, cảm giác có một ngụm máu nghẹn nửa vời ở cổ họng, nghẹn đến phát hoảng.
Anh không nhịn được phát điên.
“Giang Vọng Hạ, em muốn mua nhà không thể thương lượng với người lớn trong nhà trước sao?”
“Em không đủ tiền, em có thể nói với anh, tìm anh mà mượn!”
“Em có biết loại tài sản chung này về sau có thể mang đến cho em bao nhiêu phiền phức không?”
Không biết, nhưng có thể đoán được sẽ có phiền phức.
Ví dụ, sau này hai đứa chia tay, người nào cũng kết hôn, phần bất động sản này tính như thế nào?
Giang Vọng Hạ và Trần Linh Vũ đều không ngu, không phải đứa ngốc. Ngược lại, hai người họ còn hiểu biết nhiều hơn so với bạn đồng trang lứa, nhất định biết việc họ xúc động làm khi còn trẻ về sau có thể sẽ mang đến phiền phức.
Nhưng, không nhất định sẽ là phiền phức.
Miễn là nó không xảy ra, thì rắc rối sẽ không tồn tại.
Đối mặt với chất vấn của Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ vẫn mặt không biến sắc, quay đầu hỏi Trần Linh Vũ: “Này, tớ không biết, cậu biết không?”