Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 37: Chương 37





Trì Ngư đang đến cửa hàng điện thoại di động, anh trai tươi cười ân cần giúp hắn chọn điện thoại, hắn không cảm thấy hứng thú gì nhìn lướt qua, tùy ý chỉ một cái điện thoại di động, "Cái này."
"Không hề nhìn một chút hả?" Anh trai chỉ một loại khác, nụ cười của hắn ta rất chân thành "Cảm giác trải nghiệm cái này tốt hơn so với cái kia, cấu hình cũng cao hơn một chút, hơn nữa giá cả của hai mẫu này không sai biệt lắm, tôi vẫn đề cử cái này cho ngài."
Trì Ngư tùy ý gật gật đầu, "Vậy cái này đi." Bởi vì hắn phát hiện cái anh trai chỉ là một chiếc điện thoại hình anime cá vẫy đuôi, theo đêm tối dần tản đi, biển xanh hiện ra màn hình, sóng biển cuồn cuộn, một con cá nhỏ màu đỏ xinh đẹp nhảy ra rồi phun mấy cái bong bóng về phía màn hình sau đó cá biến mất.

Vỏ ngoài điện thoại di động màu trắng dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng rất đẹp, Trì Ngư động tâm rồi.
Anh trai đang điền tờ đơn.

Trong cửa hàng có rất nhiều người, Trì Ngư tránh đám người, hắn đứng ở cạnh cột, bên tai lại đột nhiên có một tiếng nói "Trì Ngư"
Tiếng truyền đến còn xen lẫn tiếng nhạc chậm rãi, người đàn ông hạ thấp âm thanh, anh gọi từng chữ "Trì, Ngư" khàn khàn mà có từ tính, phảng phất đã gọi vô số lần.
Âm thanh ồn ào đến đâu cũng không thể che giấu tiếng mà Trì Ngư nghe thấy, Trì Ngư đè tay lên vành mũ, lông mày hắn nhướn lên, nghi ngờ nói, "Hạng Phỉ?"
Trì Ngư không nghe nhầm, nhưng khi hắn thử truyền lại giọng nói của mình thì không nghe thấy hồi âm nữa.
Trên người Hạng Phỉ mang theo ốc biển nhỏ hắn tặng cho, nhưng chỉ có thể phát huy hiệu quả trên biển, trở về đất liền không khác gì ốc biển bình thường.
Trì Ngư chần chờ một chút, hắn lại nhẹ giọng nói "Em à?"

Vẫn không có ai trả lời, mí mắt hắn nhẹ nhàng rũ xuống, anh trai xử lý xong điện thoại di động đang ở bên kia gọi hắn.
Hạng Phỉ vuốt ve con ốc biển nhỏ bề ngoài bóng loáng lấp lánh.

Màn hình điện thoại trên mặt bàn lóe ra một tia sáng nhỏ, cấp dưới gửi tới một tấm ảnh mơ hồ trên trang thông tin liên lạc.
Ánh mắt người kia ẩn dưới mũ, chỉ lộ ra hình dáng cằm duyên dáng, môi đỏ thẫm, đầu ngón tay trắng nõn cầm túi mà anh trai gói xong.

Hạng Phỉ chỉ liếc mắt một cái mà máu trên người như ngừng chảy, tiếng trống của trái tim bịch bịch thu vào màng nhĩ.
Là Trì Ngư, bức ảnh này là Trì Ngư.
Anh gần như tham lam miêu tả người trên màn hình điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từ đỉnh đầu hắn xuống, giống như có thể thật sự cảm nhận được nhiệt độ của Trì Ngư.
Anh đợi hai tháng, rốt cuộc đợi được bạn đời của mình, nghĩ tới đây, Hạng Phỉ thầm nghĩ một khắc cũng không muốn nghỉ ngơi, nhanh chóng chạy tới.
Muốn chạm vào đuôi cá của hắn, muốn hôn môi hắn, muốn nắm tay hắn, Hạng Phỉ nghĩ đến sắp điên rồi.
Ánh mắt Hạng Phỉ nặng nề, anh im lặng một lát, thông qua kênh mã hóa gọi điện thoại nội tuyến.
Người nhận điện thoại là một giọng nữ khàn khàn, cô "Alo" một tiếng, chỉ dựa vào giọng trầm thấp khàn khàn của cô thì không phân biệt được tuổi tác lớn nhỏ.
Người phụ nữ bên kia nói, "Sao lại gọi điện thoại cho tôi? Thượng tướng, tôi còn tưởng anh đã quên sự hợp tác giữa hai chúng ta cơ."
Cô nói "Tôi để bảo bối nhà chúng tôi ở Uyển Thành lâu như vậy anh cũng không cho cô ấy trở về."
Ngón tay Hạng Phỉ ấn lên bàn, anh nghĩ đến cái gì đó, nói với người phụ nữ đối diện, "Có thể cho Từ Hứa trở về, Đại Công Chúa."
"Làm sao, đã tìm thấy người anh muốn tìm hả?" Đại Công Chúa cảm thấy hứng thú hỏi, cô dựa vào sofa, vểnh chân lên, rất nhàn nhã.
Đối diện cô có một khung ảnh, dựng trên bàn trà nho nhỏ, là một đôi nữ sinh hôn nhau, một gương mặt là Đại Công Chúa còn có một người chính là Từ Hứa trong miệng Hạng Phỉ, ở tiệm vàng Uyển Thành, bà chủ Trì Ngư gặp phải.
"Tìm được rồi." Hạng Phỉ nhếch khóe môi, cách điện thoại cũng có thể nghe ra tâm trạng tốt của anh, "Cho nên, cô nên ra tay thôi."
Đại Công Chúa: "Vậy thì chúc chúng ta thành công."
Nhạc của đĩa than trong phòng giống như một dòng sông nhỏ chậm rãi di chuyển, một nửa bóng dáng Hạng Phỉ phơi dưới ánh mặt trời rực rỡ, một nửa bị che khuất dưới rèm cửa sổ, ánh mắt rũ xuống che lấp tầng tầng suy nghĩ bên trong, lông mi thật dài như một con bướm sắp bay đi, bay đến Uyển Thành cách xa ngàn dặm để hôn lên đầu ngón tay nhân ngư.
Anh nói, "Tôi sẽ đội vương miện chiến thắng cho anh ấy."
Trì Ngư ở biển hoàng hôn chính là vua được tôn kính, như vậy đi tới quốc gia của anh, mặc dù Trì Ngư không ngại nhưng Hạng Phỉ vẫn phải dâng Trì Ngư lên vị trí quyền lực cao, nhận kính trọng và yêu quý.
Anh đặt bức ảnh này vào cùng với những bức ảnh khác, vào album được mã hóa.
Hạng Phỉ hoài niệm lật tấm đầu tiên trong album, đó là một tấm ảnh selfie mơ hồ.


Là sau khi anh trở về Đế Quốc, một ngày nào đó lật xem album ảnh di động thì tìm được tấm này, hẳn là Trì Ngư không cẩn thận ấn vào màn hình, chụp tấm ảnh này.
Bối cảnh phía sau Trì Ngư là bờ biển hoàng hôn, khuôn mặt của hắn chỉ chiếm một phần ba vị trí trên màn hình, đôi mắt bạc cong lên, giống như mặt trăng treo lơ lửng vào ban đêm, như đang xuyên qua màn hình nhìn người bên kia.
Hạng Phỉ cũng cười rộ lên.
Trì Ngư mua điện thoại xong thuận tiện mua thẻ điện thoại, hiện tại những thứ này đối với hắn mà nói là cần dùng.
Có ai đó đi theo hắn, Trì Ngư rẽ vào một con hẻm, con đường đá xanh đi lên không có âm thanh, đèn sáng trưng, ở hai bên đường là con người làm việc một ngày về nhà, người hỗn tạp trong đám người, thoạt nhìn như đi dạo không hề có mục đích, nhưng Trì Ngư đi tới đâu thì hắn ta luôn cách Trì Ngư đến nửa con đường, thỉnh thoảng lén giơ điện thoại lên.
—— Xa như vậy, có thể chụp được cái gì?
Trì Ngư nghi ngờ, bước chân của hắn rẽ, lại chui vào một con đường nhỏ khác.
Người đi theo do dự một lát, cắn răng dừng chân rồi lập tức đi theo.
Tuy nhiên, khi hắn ta đi bộ đến con đường hẻo lánh, người đàn ông đã biến mất.

Hắn ta vội vàng đi về phía trước vài bước, nhưng trong hẻm nhỏ trống rỗng, ngoại trừ hắn ta còn có mấy con chó ở xa xa, cái gì cũng không có.
Sau lưng người theo dõi đột nhiên toát mồ hôi lạnh, đúng lúc này bả vai của hắn ta bị người vỗ một cái.
Ngón tay kia lạnh lẽo, lúc đặt trên người hắn ta khiến người theo dõi sợ tới mức nổi da gà.
Trì Ngư hỏi, "Cậu đang tìm tôi à?"
Những lời này vang lên bên tai hắn ta không thua gì hiệu quả của phim kinh dị.
Trì Ngư thú vị nhìn người theo dõi cứng ngắc lắc đầu.

Hắn ta run rẩy nói, "Tôi chỉ đi ngang qua..."
"Đưa điện thoại di động của cậu cho tôi." Trì Ngư không đợi hắn ta từ chối đã rút điện thoại được người theo dõi nắm chặt.
Quả nhiên vừa vào thư viện tất cả đều là ảnh chụp lén, đủ loại đều có.

Những bức ảnh này được gửi đến một người, không có ghi chú, chỉ có một chi tiết liên lạc ngắn.
Người theo dõi rụt đầu vào góc, khóc lóc nói, "Ngàn vạn lần ngài đừng báo cảnh sát, tôi chỉ là bị ma mê quỷ ám nhận tiền tới đây đi theo ngài, buổi chiều vừa mới lên chức, đại ca ngài rộng lượng tha cho tôi một lần."
Trì Ngư không nhìn hắn ta, trong lòng hắn như có dự cảm, ngón tay vuốt ve số điện thoại xa lạ kia.

Rũ mắt xuống, ấn ở vị trí tương ứng với phím màu xanh lá cây.
"Tút tút——" hai tiếng, bên kia ấn nhận, còn chưa nói gì Trì Ngư đã chắc chắn, khóe môi hắn khẽ cong, hàm chứa ý cười nhàn nhạt: "Chào ngài, đã lâu không gặp."
.....????????????????????????????????.....
15/2/2022
#NTT.