Sói Cạnh Nhà

Chương 24: Không Phải Trùng Hợp



Buổi chiều Mạc Nhiên Nhiên ở hậu trường quảng cáo vô tình chạm mặt một người đàn ông trung niên cứ ngỡ lạ mà quen. Dáng vẻ của người đàn ông đó vẫn như ngày xưa, vô cùng sang trọng và thanh tao.

"Nhiên Nhiên, lâu rồi không gặp"

Trước lời chủ động của người đàn ông, Mạc Nhiên Nhiên lễ phép chào hỏi: "Bác trai, lâu rồi không gặp, hôm nay bác đến đây có công việc sao ạ? Thật trùng hợp"

"Không phải trùng hợp, là bác có chuyện muốn nói với con"

Trong lòng Mạc Nhiên Nhiên lập tức nảy sinh cảm giác bất an, chuyện liên quan đến Từ Tuấn Vỹ đối với cô là một chuyện lớn, nói cho anh biết anh chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng không nói chẳng khác nào cô đang cố tình giấu giếm anh.

Tại quán cafe gần nơi làm việc, Mạc Nhiên Nhiên cùng bố Từ Tuấn Vỹ ngồi trên tầng trên quán yên tĩnh không ai quấy rầy. Bố anh nhấp một ngụm cafe đen không đường, chậm rãi vào thẳng vấn đề.

"Nhiên Nhiên, lần trước bác có nghe Vũ Hàn nói lại, chuyện Tuấn Vỹ thành lập công ty, kể cả dự án lần này của nó thất bại bác đều biết. Vậy nên lần này bác muốn gặp con để bàn về việc của Tuấn Vỹ"

Sớm đoán được lý do nhưng cho dù bố Từ Tuấn Vỹ có dùng quyền lực hay tiền bạc uy hiếp, Mạc Nhiên Nhiên vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm của mình.

"Nếu bác có ý muốn con khuyên Tuấn Vỹ gia nhập vào công ty bác thì con không làm được, anh ấy đã rất vất vả gầy dựng lên công ty của riêng mình, anh ấy thà thất bại ngay trên cái tên chưa được ai biết đến còn hơn thành công dưới cái tên của người khác tạo nên"

Bố Từ Tuấn Vỹ bật cười thành tiếng, dáng vẻ điềm thản khác hẳn tính bốc đồng của con trai, ông lên tiếng phân trần: "Con hiểu lầm rồi, bác hoàn toàn không có ý đó"

"Vậy... còn gì sao ạ?" Mạc Nhiên Nhiên nghi hoặc hỏi.

"Bác muốn con bàn bạc với Tuấn Vỹ hợp tác dự án lần này với công ty bác, nếu dự án đó thật sự có khả năng tiến xa đến thành công, bác nhất định sẽ tạo cho nó một cơ hội phát triển, nhưng ngược lại, có lẽ bác sẽ phải để Tuấn Vỹ tự mình phát triển"

Tâm tư Mạc Nhiên Nhiên lóe lên tia hy vọng nhưng vẫn từ từ cẩn thận lắng nghe hết ý của bố Từ Tuấn Vỹ.

"Ý của bác sẽ đối với công ty Tuấn Vỹ như những công ty khác?"

"Phải, nó vẫn phải thuyết trình dự án trước lãnh đạo và chuyên gia bên bác, bác sẽ không dùng mối quan hệ để lót đường"

Nhận được tin vui từ bố Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên có thể nhìn thấy những tia nắng len lỏi qua bầu trời xám, bố anh muốn trọng dụng nhân tài lại không hề có ý định thâu tóm công ty anh, đây vốn là một chuyện tốt.

Công ty bố Từ Tuấn Vỹ chuyên về phần mềm ứng dụng đã có chổ đứng trong thị trường, nếu có thể hợp tác thì công ty anh sẽ có rất nhiều cơ hội mở rộng, cũng sẽ chẳng phải lo bên còn lại lừa gạt.

Mạc Nhiên Nhiên không thể giúp gì cho Từ Tuấn Vỹ, nên chỉ cần có thể giúp cho anh, cô nhất định phải trân trọng nó.

Mạc Nhiên Nhiên mừng rỡ vội vàng gật đầu đồng ý, không thể bỏ qua cơ hội tốt: "Được ạ, con sẽ nói chuyện với anh ấy"

Sau cuộc gặp với bố Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên đón xe buýt đến công ty anh trong tâm trạng phấn khởi.

Ngang qua khu làm việc chính Mạc Nhiên Nhiên vui vẻ chào hỏi mọi người, ai cũng thấy được trạng thái của cô khác hẳn mọi khi, nhưng không ai nghi ngờ vì cho rằng liên quan đến Từ Tuấn Vỹ mới khiến cô vui như vậy.

Vào phòng làm việc của Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên phấn khích chạy đến ôm anh, dồn mọi trọng lực cơ thể lên người anh.

Từ Tuấn Vỹ bị Mạc Nhiên Nhiên làm cho một phen bất ngờ, anh xoay người khỏi bàn vòng tay ôm ngang người cô, trêu đùa nhắc nhở: "Đừng có thấy anh dễ dãi nên muốn dê lúc nào thì dê nhé"

Mạc Nhiên Nhiên buông Từ Tuấn Vỹ thẳng lưng lên, không nói lời nào liền ôm lấy mặt anh đặt mạnh lên môi anh một nụ hôn. Trong lúc Từ Tuấn Vỹ còn đang ngơ người trước hành động của Mạc Nhiên Nhiên, cô vui mừng thông báo tin cho anh biết.

"Em nghỉ việc ở công ty bố rồi, kể từ ngày mai sẽ đến đây làm việc cùng anh"

"Em nói thật?" Từ Tuấn Vỹ khẽ cau mày nghi ngờ, kéo Mạc Nhiên Nhiên ngồi hẳn lên đùi anh, nghiêm túc nhắc nhở: "Làm ở đây không có lương đâu, nếu muốn ăn mỳ gói thì anh sẵn sàng đón em về với vòng tay anh"

Mạc Nhiên Nhiên mỉm cười ngọt ngào nhìn Từ Tuấn Vỹ, thật lòng bày tỏ: "Em không cần ăn ngon, chỉ cần được ăn cùng anh"

"Sai!" Từ Tuấn Vỹ ung dung phản bác lời Mạc Nhiên Nhiên, vẻ mặt trở nên gian tà: "Anh biết em đang nghĩ ăn anh là ngon nhất rồi"

Nụ cười trên môi Mạc Nhiên Nhiên tắt đi, nghiêm mặt nhìn Từ Tuấn Vỹ, thuận tay đánh vai anh một cái: "Em có biến thái như anh?"

Nhắc đến Mạc Nhiên Nhiên nhớ đến chuyện tối qua, nhân tiện mang ra chỉ trích anh luôn một thể: "Tối qua trước mặt dì anh còn cưỡng hôn em! Lưu manh!"

Từ Tuấn Vỹ cười lạnh, thư thả lật ngược tình thế: "Tối qua anh uống say chẳng nhớ gì cả, sáng sớm thức dậy quần áo không cánh mà bay, biết đâu em nhân cơ hội anh thiếu tỉnh táo mà cưỡng bức anh không chừng"

"Anh..." Mạc Nhiên Nhiên tức giận trừng mắt nhìn Từ Tuấn Vỹ, lên giọng trách anh: "Rõ ràng là anh manh động còn dám đổ thừa cho em, dì còn tận mắt thấy nữa"

"Nhỡ em với mẹ anh chung phe thì sao? Cũng may lần đầu anh trao em từ lâu, không thì mất giá anh rồi"