Sói Cạnh Nhà

Chương 32: Niềm Tin



Phản ứng của Lý Vũ Hàn chậm hơn bình thường, biểu cảm cũng không rõ đang vui mừng hay khó chịu, Mạc Nhiên Nhiên thở dài mất kiên nhẫn, lên tiếng nhắc nhở: "Tiền bối, dù anh muốn hay không muốn thì đứa bé này cũng đã xuất hiện trên đời, em hy vọng anh hãy nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này"

"Anh biết rồi" Lý Vũ Hàn gật đầu, vẻ mặt mơ màng không định hướng.

"Giờ em phải sang chổ Tuấn Vỹ, nếu không anh ấy lại cằn nhằn nữa"

Nói rồi Mạc Nhiên Nhiên rời đi trước, Diễm Hà lập tức gửi đoạn video qua cho Từ Tuấn Vỹ, hưng phấn chờ kết quả. Cô ta nghía mắt nhìn Lý Vũ Hàn, anh vẫn ngây ngốc ngồi đó một mình, trên tay vẫn cầm que thử thai chưa chịu bỏ xuống.

Mất nửa tiếng đến công ty Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên vừa bước vào đã bắt gặp ai nấy đều lo lắng nhìn cô, Hân Như còn lắc đầu với biểu cảm ngăn cản. Mạc Nhiên Nhiên cảm thấy không khí vô cùng kỳ quặc, nếu Từ Tuấn Vỹ nổi giận vì cô đi cùng Hạ Linh không ăn trưa cùng anh là không lý nào.

Đoán già đoán non không bằng trực tiếp hỏi thẳng, Mạc Nhiên Nhiên hít một hơi cổ vũ bản thân đi vào phòng làm việc của Từ Tuấn Vỹ. Vừa vào bên trong đã bắt gặp được sắc mặt cực kỳ tệ của anh, trong lòng cô liền có cảm giác bất an.

"Em đến rồi"

Từ Tuấn Vỹ không đáp, dáng vẻ như vẫn đang tập trung vào công việc. Mạc Nhiên Nhiên khó hiểu bước đến cạnh anh, lần nữa phân dời sự tập trung của anh: "Anh làm sao vậy?"

Ánh mắt Từ Tuấn Vỹ cuối cùng cũng chịu rời khỏi màn hình công việc nhìn sang Mạc Nhiên Nhiên, nhưng không phải ánh mắt buồn hay giận dỗi mà chứa đầy phẫn nộ.

Mạc Nhiên Nhiên bị sự lạnh lùng của Từ Tuấn Vỹ làm cho sợ hãi dù cô không làm gì có lỗi với anh, nếu anh vì chuyện cô đi với Hạ Linh mà giận đến mức đó thì không thể.

"Anh... giận sao?"

Qua vài giây sắc mặt khó coi của Từ Tuấn Vỹ vẫn không hề giảm đi, anh trầm giọng nén lại cơn giận hỏi cho ra lẽ: "Em vừa gặp Lý Vũ Hàn về?"

Không hiểu vì sao bị Từ Tuấn Vỹ phát hiện, Mạc Nhiên Nhiên lại không hề làm gì sai, nếu có cũng chỉ nói dối anh là đi với Hạ Linh, nhưng rõ ràng chuyện này cũng liên quan đến tương lai Hạ Linh, cô chẳng thẹn với lòng mà gật đầu thừa nhận.

"Phải"

"Tại sao em nói với anh đi cùng Hạ Linh?"

"Bởi vì..."

"Em xem anh là thằng ngốc sao?" Từ Tuấn Vỹ lớn tiếng đứng bật dậy, cơn giận không thể tiếp tục kiềm nén mà bùng phát: "Em với anh ta đã có chuyện gì lại nói với anh ta có thai? Mạc Nhiên Nhiên, em đang muốn giết anh sao? Nếu Diễm Hà không gửi đoạn clip quay hai người thì em đã định qua mặt anh đúng không?"

Khi Từ Tuấn Vỹ nhắc đến chuyện có thai, Mạc Nhiên Nhiên biết anh hiểu lầm nên miệng đã mấp máy muốn giải thích, nhưng ngay khi anh nhắc đến Diễm Hà, sự nóng vội trong lòng cô trở nên lạnh lẽo âm độ.

Đối diện với bộ dạng giận dữ của Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên bật cười cay đắng, trầm lắng nói: "Em còn tưởng anh đã không còn liên lạc với Diễm Hà sau khi em biết mọi chuyện về anh" Cô mở to mắt mím môi không cho nước mắt rơi xuống, khẽ cười nhạt: "Em cho rằng cái gai trong lòng đã sớm nhổ bỏ, nhưng nó lần nữa lại mọc lên. Tuấn Vỹ, anh đã tin tưởng cô ấy hơn em thì hãy dành những lời thề về tương lai tốt đẹp cho cô ấy"

Mạc Nhiên Nhiên vừa quay đi Từ Tuấn Vỹ đã vội nắm tay giữ cô lại, anh không còn nóng giận mà trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, giọng nói cũng dễ chịu hơn: "Rốt cuộc chuyện em với Lý Vũ Hàn là thế nào?"

"Tuấn Vỹ, anh có biết em ghét nhất ở anh điều gì không? Chính là không bao giờ chịu lắng nghe người khác giải thích, anh đã kiên trì sáu năm để tiến thêm một bước với em thì sáu giây kiên nhẫn nghe em nói khó lắm sao?"

Mạc Nhiên Nhiên vẫn không thể mạnh mẽ ngăn nước mắt không rơi ra, cảm xúc dâng lên khiến cô uất nghẹn: "Anh thà tin người ngoài cũng không tin em, là em không xứng đáng hay anh chưa từng xem Diễm Hà là người ngoài?"

Đợi đến khi Mạc Nhiên Nhiên đích thân chỉ ra điểm sai Từ Tuấn Vỹ mới nhận ra lỗi lầm, cơn giận của anh gần như tan biến, vội hạ giọng xuống nước: "Anh xin lỗi"

Lần này đổi lại là Mạc Nhiên Nhiên tức giận, cô không thể mãi dùng tính tình nhường nhịn quen thuộc để đối mặt với Từ Tuấn Vỹ.

"Em ghét nghe nhất chính là lời xin lỗi anh có biết không?" Mạc Nhiên Nhiên thở dài đầy mệt mỏi, trên gương mặt chán nản là sự thất vọng rõ rệt: "Anh không cảm thấy chúng ta của hiện tại không còn vui vẻ như lúc trước sao? Anh mang gánh nặng ở vai, còn em mang gánh nặng ở lòng, em sẵn sàng vì anh cùng chống lại khó khăn, anh không thể vì em học tính nhẫn nại sao?"

Tính nóng nảy đã có ngày gây nên họa lớn, Từ Tuấn Vỹ gấp gáp cầm lấy hai tay Mạc Nhiên Nhiên, tỏ ra ăn năn hối hận: "Anh hứa đây là lần cuối"

Mặc dù Từ Tuấn Vỹ đã thành tâm hối cải nhưng một cái nhìn Mạc Nhiên Nhiên cũng keo kiệt không thèm bố thí cho anh một cái. Từ Tuấn Vỹ khổ sở lay tay cô, mặt mày vô thức nhăn nhó lo sợ: "Nhiên Nhiên, lúc ghen ai mà bình tĩnh được? Anh vì sợ mất em nên mới hành xử như thế kia, anh thật sự biết lỗi rồi"

Mạc Nhiên Nhiên cuối cùng cũng chịu nhìn Từ Tuấn Vỹ nhưng trong ánh mắt lộ rõ sự không hài lòng. Từ Tuấn Vỹ kéo Mạc Nhiên Nhiên ngồi xuống ghế, đợi cô hạ hỏa mới mở lời: "Nhiên Nhiên, rốt cuộc tại sao em lại nói Lý Vũ Hàn lời kia mà không phải là anh?"

Nhớ đến Mạc Nhiên Nhiên liền bật cười, đều tại Từ Tuấn Vỹ ngốc nghếch chưa gì đã cho rằng cô liên quan đến Lý Vũ Hàn và cái thai kia, nhưng đều do Diễm Hà vu khống mới khiến cô và anh cãi nhau, tâm trạng vừa mới tốt lại của Mạc Nhiên Nhiên lập tức bị kéo xuống ngay tức khắc.