Sói Cạnh Nhà

Chương 7: Nơi Cất Danh Phận



Chiều tối bố mẹ Mạc Nhiên Nhiên ăn cưới ở quê trở về, buổi tối cùng Từ Tuấn Vỹ và mẹ anh dùng bữa. Vừa lên bàn ăn mẹ cô đã không ngừng than thở nói từ chuyện này sang chuyện kia, đối tượng duy nhất nhắm đến là đứa con gái độc nhất hai mươi hai mốt tuổi vẫn chưa một mảnh tình vắt vai.

“Cháu con của chú Năm con mới mười chín tuổi bác sĩ đã bảo kết hôn, nhà chồng cho vàng đeo không hết. Nhiên Nhiên, con không thấy mất mặt sao? Người ta mười chín tuổi lấy công tử thiếu gia, còn con kìa, suốt ngày ru rú trong nhà, làm ơn ra ngoài tìm một chàng thiếu gia mang về đây đi”

Mạc Nhiên Nhiên bĩu môi, tự tin đáp: “Con tìm thiếu gia đương nhiên được, nhưng mẹ nghĩ người ta thèm để ý đến con gái mẹ sao?”

Nghe vậy mẹ Mạc Nhiên Nhiên nghiêm túc ngắm con gái thật kỹ, chậc lưỡi đồng tình: “Nói mới để ý, trong nhà có mỗi con xấu nhất, sớm biết đã nhặt một đứa đẹp một chút về nuôi, chắc giờ gả cho đại gia được rồi”

Mạc Nhiên Nhiên đưa mắt nhìn Từ Tuấn Vỹ ngồi đối diện, anh che miệng nén cười, dáng vẻ trông rất thích thú khi cô bị mẹ sỉ nhục. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh có biểu hiện giống như vậy, hầu như mỗi lần cô bị mẹ bình phẩm thì anh luôn là người đầu tiên không cho cô chút mặt mũi mà cười chọc quê.

Tức giận vung chân đá vào chân anh, do chân không đủ dài nên Mạc Nhiên Nhiên duỗi thẳng hết chân cũng chỉ có thể chạm mũi chân vào chân anh. Từ Tuấn Vỹ cảm nhận được cái chạm của cô dưới gầm bàn, anh liếc mắt nhìn qua cô, cong cao môi cười hả hê, thư thả cầm chén canh lên uống.

“Mẹ tìm người làm mai cho nhé?”

“Phụt!!!”

Mẹ Mạc Nhiên Nhiên vừa dứt lời thì ngụm canh chưa kịp nuốt vào bụng của Từ Tuấn Vỹ đã phun ra, anh ho sặc sụa đến mức mặt đỏ lên. Mạc Nhiên Nhiên ngồi phía đối diện cắn môi dưới nhịn cười, cả người thỉnh thoảng run lên vài nhịp.

Đợi khi bình tĩnh lại, Từ Tuấn Vỹ hốt hoảng lắc tay nghiêm túc can ngăn ý định của mẹ Mạc Nhiên Nhiên: “Đừng dì, dì mà làm mai cho cô ấy thì dì chỉ thêm mất mặt, theo con thấy thì dì đóng thùng dán keo cô ấy là tốt nhất, sau này thành đồ cổ sẽ rất có giá trị”

Nghe qua chẳng có gì đáng vui nhưng ai cũng cười, Mạc Nhiên Nhiên cho rằng cô với bốn người còn lại không ở cùng một hành tinh, càng có niềm tin mãnh liệt bố mẹ cô nhặt cô từ bãi rác về để làm trò vui cho họ.

Buổi tối muộn Mạc Nhiên Nhiên ngồi ở bàn học loay hoay chuẩn bị tài liệu cho ngày mai đi học, cửa kiếng ban công bỗng vang lên hai tiếng, cô xoay đầu nhìn Từ Tuấn Vỹ đứng bên ngoài chỉ tay vào tay cầm muốn cô mở cửa. Mạc Nhiên Nhiên vẫn ngồi yên một chổ, cong môi một cái rồi hất mặt nhất quyết không mở, lúc ăn cơm còn mang cô ra làm trò tiêu khiển, lúc chán lại trèo qua tìm cô, không có cửa!

Mạc Nhiên Nhiên vừa quay lưng lại cầm giấy tờ lên thì cửa lại bị gõ, cô cau có xoay người trừng mắt nhìn anh. Từ Tuấn Vỹ không hề tức giận khi cô khóa cửa không cho anh vào, anh mở điện thoại dán màn hình vào kiếng để cô có thể nhìn thấy rõ.

Trên màn hình điện thoại là bức ảnh chụp Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên ôm nhau ngủ, trong ảnh không có gì nhạy cảm, chỉ có điều nhìn vào liền có thể nhận ra mấu chốt nằm ở chổ hai đôi vai trần.

Mạc Nhiên Nhiên hoảng loạn bật dậy mở chốt cửa lao đến giật điện thoại trong tay Từ Tuấn Vỹ, anh nhẹ nhàng giơ điện thoại lên cao cô liền không thể với tới. Cô tức giận đẩy người anh lùi về sau, phẫn nộ lên giọng: "Anh điên rồi sao? Chuyện riêng tư như vậy cũng có thể chụp hình lại?"

"Anh còn quay video, em xem không?" Từ Tuấn Vỹ bình thản đáp.

Đối với Từ Tuấn Vỹ chuyện lưu giữ những hình ảnh hay video "trưởng thành" đều không thành vấn đề bởi anh là con trai, nhưng Mạc Nhiên Nhiên thì khác, cô luôn đề cao sự cá nhân nên không thể nào chấp nhận được hành động của anh.

"Xóa đi!" Mạc Nhiên Nhiên dùng sự kiên nhẫn còn lại nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu.

Thấy Mạc Nhiên Nhiên thật sự đã nổi giận, Từ Tuấn Vỹ không còn đùa dai, hạ mình xoa dịu cơn giận của cô: "Anh chỉ có mỗi tấm đó thôi, có thể đừng xóa không?"

Mạc Nhiên Nhiên im lặng không đáp, biểu cảm vẫn trầm trọng nhìn anh chằm chằm. Từ Tuấn Vỹ đưa điện thoại mình cho cô, thật lòng nói: "Anh không có ý xấu, không tin em kiểm tra đi"

Không mất đến một giây Mạc Nhiên Nhiên đã giật lấy điện thoại trong tay Từ Tuấn Vỹ vào thư viện hình ảnh, đúng như lời anh nói chỉ chụp duy nhất mỗi tấm hình đó, những tấm hình còn lại vô tình lọt vào tầm mắt cô đều là hình anh chụp lén khi cô ở một mình.

Cơn giận trong lòng nguôi ngoai, Mạc Nhiên Nhiên không xóa ảnh mà trả điện thoại về cho Từ Tuấn Vỹ, còn thẳng thẳng nhắc nhở trước: "Nếu sau này anh có ý định lấy bức hình đó tống tiền thì vô ích thôi, em chỉ được cái vỏ bọc sang thôi"

Từ Tuấn Vỹ tươi cười vui vẻ cất điện thoại vào túi quần, bước tới một tay ôm eo Mạc Nhiên Nhiên, một tay luồng sau gáy giữ đầu cô yên để hôn lên.

Nụ hôn nhẹ nhàng không vội vã nhưng mỗi lúc càng sâu, chân Mạc Nhiên Nhiên lùi theo từng bước tiến tới của Từ Tuấn Vỹ, chẳng mấy chốc đã ngã lên giường ngay sau lưng cô.

"Nhiên Nhiên!"

Tiếng mẹ Mạc Nhiên Nhiên bỗng vang lên, cô theo phản xạ vội huơ tay đá chân đẩy Từ Tuấn Vỹ ra khỏi người mình, lo cấp bách mà lực đẩy mạnh hơn thể trạng vốn có, vô tình hại anh ngã sõng soài dính vào cửa kiếng hướng ra ban công.

Lúc mẹ Mạc Nhiên Nhiên vào phòng chỉ nhìn thấy Từ Tuấn Vỹ ngồi dưới sàn với vẻ mặt bất đắc dĩ, bà thuận miệng hỏi: "Muộn rồi hai đứa vẫn chưa ngủ à?"

Từ Tuấn Vỹ còn chưa kịp trả lời mẹ Mạc Nhiên Nhiên đã đưa điện thoại của bà cho cô nhờ vả: "Đăng giúp mẹ mấy tấm hình chụp ở đám cưới"

Mạc Nhiên Nhiên nhanh chóng giúp mẹ cô đăng hình, xong xuôi bà không nán lại mà rời đi ngay, lúc đóng cửa phòng lớn tiếng nhắc: "Hai đứa ngủ sớm đi nhé"

"Dạ" Mạc Nhiên Nhiên trả lời mẹ, song vội đỡ Từ Tuấn Vỹ đang giận dỗi không chịu đứng lên kia, cô lo lắng hỏi han: "Anh có sao không?"

Đường đường là bạn trai chính thức lại bị đối xử như kẻ ngoại tình, Từ Tuấn Vỹ thở ra hậm hực trách móc: "Em không thể dịu dàng với anh một chút sao? Anh đã tỏ tình với em chứ đâu phải mập mờ, anh là người có danh phận!"

Mạc Nhiên Nhiên rụt rè chỉ tay về ngăn tủ bàn học, căng thẳng đề nghị: "Danh phận đó của anh tạm thời cất vào ngăn tủ có được không?"