Trái tim Từ Tuấn Vỹ trở nên lạnh lẽo khi nghe thấy tên Lý Vũ Hàn được gọi từ chính miệng Mạc Nhiên Nhiên, trong lúc mối quan hệ anh và cô đang không tốt đẹp, cô nửa đêm lại gọi điện cho một người con trai khác.
Cơn giận lấn át lý trí, Từ Tuấn Vỹ bước đến muốn nói rõ với Mạc Nhiên Nhiên, đến ngay sát sau lưng cô thì cuộc gọi thoại kia được tiếp tục. Anh không hành động, muốn nghe hết cuộc hội thoại kia, anh muốn biết liệu rằng Mạc Nhiên Nhiên sẽ tìm một người khác thay thế anh.
"Em quên mất, tiền bối, em có chuyện muốn nhờ anh" Mạc Nhiên Nhiên vỗ vỗ vào trán để trấn tỉnh lại bản thân, cô như kẻ lúc tỉnh lúc mơ không nhớ rõ những chuyện đã làm.
"Chuyện gì mà lại gọi anh muộn vậy?"
"Em muốn nhờ anh nói với bác trai là Tuấn Vỹ không đồng ý hợp tác, bởi vì..." Mạc Nhiên Nhiên ngập ngừng không muốn nói ra sự thật, đành chọn cách im lặng là tốt nhất.
"Anh với dượng cũng đã sớm đoán được kết quả, có phải vì chuyện này mà em với Tuấn Vỹ cãi nhau không?"
"Không có" Mạc Nhiên Nhiên một lời dứt khoát không cần đắn đo, cô không muốn chuyện của mình sẽ khiến người khác khó xử.
Kết thúc cuộc nói chuyện trên điện thoại với Lý Vũ Hàn, Mạc Nhiên Nhiên mệt mỏi xoa mắt, vẫn không hề hay biết Từ Tuấn Vỹ đã đứng sau lưng cô từ sớm.
Mạc Nhiên Nhiên đứng lên ra về, lơ đễnh đến mức bỏ cả đồ ăn còn nguyên vẹn tại chổ. Trên đường đi do mãi nghĩ ngợi, đến lúc Mạc Nhiên Nhiên để ý thì phát hiện có một bóng đen phản chiếu trên mặt đất tố giác có người đi phía sau cô.
Ngay lập tức Mạc Nhiên Nhiên khôi phục lại tỉnh táo, bước chân trở nên cảnh giác, cô thử dừng bước bóng đen đó cũng dừng, trong giây phút chẳng mảy may nghĩ ngợi cô vội vàng chạy thật nhanh về hướng nhà không một lần ngoái đầu lại.
Đến trước cổng nhà, Mạc Nhiên Nhiên vội vàng tìm chìa khóa nhưng chính cô không hay biết lúc cô ra khỏi nhà không hề mang theo. Bóng đen đuổi theo rất nhanh, từ từ đến gần chổ Mạc Nhiên Nhiên đang bám lấy cửa cổng.
Ngay khi bị vồ lấy từ phía sau, Mạc Nhiên Nhiên vừa hét lên thì bị bịt miệng lôi đi, cô ra sức vùng vẫy cố thoát khỏi kẻ muốn bắt mình.
Đến khi bị đẩy ngã vào ghế sau của xe hơi, dưới ánh đèn đường Mạc Nhiên Nhiên mới nhận ra kẻ bắt cô chính là Từ Tuấn Vỹ, cô như được sống lại lần nữa giữa lúc đầu óc mộng mị không rõ thật hay mơ.
"Nhiên Nhiên"
Giọng nói dịu dàng giữa màn đêm tĩnh mịch khiến Mạc Nhiên Nhiên vô cùng sợ hãi, cô bật ngồi dậy đẩy Từ Tuấn Vỹ ra khỏi để bỏ chạy. Không ngờ lúc cô vừa ngồi dậy đã bị anh ép sát xuống ghế khống chế.
"Buông ra!" Mạc Nhiên Nhiên kích động giận dữ hét lên.
"Nhiên Nhiên" Từ Tuấn Vỹ bất lực gọi tên Mạc Nhiên Nhiên, khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, anh tuyệt đối không thể đánh mất cô, lần này do anh sai trước buộc phải nhận lỗi trước: "Nhiên Nhiên, anh xin lỗi"
"Buông ra" Mạc Nhiên Nhiên dùng ánh mắt kiên định không chứa bất kỳ cảm xúc nào nhìn thẳng vào Từ Tuấn Vỹ, vì yêu anh cô đã chịu tổn thương hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng chỉ có một mình cô chịu đau khổ.
"Nhiên Nhiên" Cảm xúc trong Từ Tuấn Vỹ dâng trào, anh vô cùng lo sợ khi đối diện với Mạc Nhiên Nhiên lạnh nhạt ngay trước mắt.
Mi mắt Mạc Nhiên Nhiên chậm rãi khép lại, cơ thể không còn bất kỳ phản ứng nào, da thịt cũng trở nên lạnh ngắt. Từ Tuấn Vỹ hoảng loạn vội bế cô lên đưa vào trong nhà anh.
Khi Mạc Nhiên Nhiên tỉnh giấc đã là sáng hôm sau, cô nằm trên giường của Từ Tuấn Vỹ, trên người bị quấn bởi lớp áo khoác dày cộm của anh. Chổ bên cạnh vẫn còn vương lại hơi ấm nhưng cả căn phòng chỉ còn một mình cô.
Mạc Nhiên Nhiên ngồi dậy cởi áo khoác ra đặt gọn một bên, bước xuống giường đứng lên đi về nhà, đúng lúc vừa đến cửa thì Từ Tuấn Vỹ từ ngoài đi vào. Mạc Nhiên Nhiên không nhìn mặt anh, tránh sang một bên bỏ đi.
Lo sẽ làm Mạc Nhiên Nhiên càng xa lánh, Từ Tuấn Vỹ không níu kéo, bức xúc lớn tiếng: "Em vì một người không đáng lại kết thúc chuyện của chúng ta sao?"
Vài giây trôi qua, Mạc Nhiên Nhiên không muốn trách anh cũng không được, cô mang tất cả những suy nghĩ được chôn giấu ra nói hết một lần.
"Em thật sự nghi ngờ tình cảm của anh, anh nói yêu em nhưng một câu giải thích cũng không cho em nói, anh hết lần này đến lần khác nổi giận chỉ vì không vừa ý" Mạc Nhiên Nhiên uất ức đến nghẹn khóc, nhớ đến càng khiến lòng cô thêm đau: "Bố anh vì muốn làm lành với anh nên muốn hợp tác, bác ấy không hề có ý xem thường anh, cũng không hề có ý muốn anh trở về làm việc cho bác ấy, bác ấy chỉ muốn tạo cho anh một môi trường tốt để phát triển"
Mạc Nhiên Nhiên thở dài mệt mỏi, ánh mắt mơ màng nhìn xa xăm: "Anh không buông bỏ được hận thù nhưng em có thể buông bỏ được tình cảm của chúng ta"
Chân Mạc Nhiên Nhiên vừa nhấc lên thì Từ Tuấn Vỹ bất ngờ ôm lấy cô kéo đến giường nhấn xuống. Mạc Nhiên Nhiên vẫn chưa kịp khống chế được tình hình đã bị Từ Tuấn Vỹ cưỡng hôn, cô mím chặt môi lắc đầu né tránh, hai cổ tay bị anh siết chặt đến đau điếng.
Trong khung cảnh hỗn loạn, Mạc Nhiên Nhiên nghe thấy được hàng cúc áo sơ mi của mình bị giật đứt một loạt, những ngón tay mạnh mẽ chà sát trên da thịt mình.
Từ Tuấn Vỹ như trở thành một người khác, sự nhẹ nhàng hòa hợp vốn không còn tồn tại trong anh nữa, anh giận dữ vì Mạc Nhiên Nhiên không cần anh nữa, anh phẫn nộ vì cô muốn buông bỏ tình cảm của cả hai.
Trong giây phút Mạc Nhiên Nhiên tưởng chừng như không thể cầm cự được nữa, khắp cổ cô bị cắn đến tê rát, nụ hôn ngày nào đối với cô đang dần biến thành thuốc độc.
Đầu óc Mạc Nhiên Nhiên trở nên mông lung, trước mắt dần mờ ảo, tiếng mẹ cô hốt hoảng bỗng vang lên: "Hai đứa...?"