Mạc Nhiên Nhiên đi bộ ra đường lớn đón xe buýt đến trường, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng.
Ngồi trên xe buýt, Mạc Nhiên Nhiên thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ, những dòng xe liên tục chuyển động trong tầm mắt cô rất yên ả, không hề vội vã như mọi khi. Không phải thế giới bên ngoài vì Mạc Nhiên Nhiên mà chậm lại, mà trong mắt cô mọi thứ đều trở nên chậm đi.
Đến trạm xe buýt gần trường, Mạc Nhiên Nhiên vừa bước xuống xe thì bắt gặp cụ bà phía trước cô tầm ngoài sáu mươi đứng không vững đến suýt ngã, may mà cô vẫn còn sót lại chút tỉnh táo giữ lấy bà bước lên vỉa hè.
Mạc Nhiên Nhiên đỡ bà đến ghế chờ của trạm xe ngồi xuống nghỉ, cô lo lắng hỏi han: “Bà ơi, bà không sao chứ? Con cháu bà đâu sao họ không đưa bà đi?”
Cụ bà cười lắc tay: “Không sao, bà định đi một mình sẵn tiện đi dạo đấy mà”
Mạc Nhiên Nhiên gật gù, vẫn không an tâm để cụ bà ở lại một mình liền đưa ra lời đề nghị: “Bà có nhớ số điện thoại người nhà không? Để con gọi họ đến đón bà”
Bà cụ định nói nhưng sực nhớ ra điều gì đó, bà liền gật đầu đọc số điện thoại cho Mạc Nhiên Nhiên. Qua điện thoại Mạc Nhiên Nhiên có thể đoán được người bên kia đầu dây vẫn còn trẻ, giọng nói quen thuộc giống như cô đã từng nghe ở đâu đó nhưng không nhớ rõ.
Từ hướng cổng trường Mạc Nhiên Nhiên học xuất hiện một chàng trai chạy đến thẳng chổ cô, cô kinh ngạc nhìn chàng thanh niên đó cúi người nói chuyện với cụ bà bên cạnh cô.
“Bà ngoại, sao ngoại đến không gọi nói con?”
Mạc Nhiên Nhiên há hốc nhìn chàng thanh niên không chớp mắt, anh chính là Lý Vũ Hàn, đàn anh cùng khoa với cô, anh được xem là nam thần thống trị khoa ngoại ngữ, không ngờ cô lại giúp bà anh, sau đó vô tình có được số điện thoại anh.
“Có gì đâu” Thái độ bà cụ khác hẳn vẻ yếu ớt khi nãy, nhanh chóng giới thiệu Mạc Nhiên Nhiên cho cháu mình: “Lúc nãy bà suýt ngã, may mà có cô bé này đỡ”
Lý Vũ Hàn nghe nói mới nhìn sang Mạc Nhiên Nhiên, anh mỉm cười trầm ngâm suy nghĩ: “Hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?”
“Dạ... Em học sau khoá anh, cũng cùng từng học chung trường cấp ba với anh” Mạc Nhiên Nhiên bối rối giải thích.
“À, hèn gì anh cảm thấy em rất quen, em tên gì?”
“Em... em tên Nhiên Nhiên... Mạc Nhiên Nhiên”
Lý Vũ Hàn gật đầu, anh không nói lời nào, chỉ mỉm cười ẩn ý nhìn Mạc Nhiên Nhiên.
Bà ngoại Lý Vũ Hàn đạt được mục đích liền lấy trong túi mang bên người một quyển báo cáo đưa anh, xong việc liền đứng dậy nói lời tạm biệt với Mạc Nhiên Nhiên: “Nhiên Nhiên, có cơ hội đến nhà bà ăn cơm nhé?”
Mạc Nhiên Nhiên ngơ ngác gật đầu, lúc định lên tiếng thì bà đã thong thả đi một đoạn xa, từng bước chân vô cùng vững chãi.
Thấy Mạc Nhiên Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lý Vũ Hàn bật cười thành tiếng: “Bà anh khỏe lắm, không sao đâu”
Mạc Nhiên Nhiên cười trừ, nhìn đồng hồ trên tay đã sắp muộn giờ, cô hốt hoảng vội cáo từ đi trước: “Xin lỗi anh, em muộn giờ rồi, tạm biệt anh”
Lý Vũ Hàn nhìn theo dáng vẻ vội vội vàng vàng của Mạc Nhiên Nhiên chạy về phía cổng trường, anh bất giác nở nụ cười vui vẻ, giơ quyển báo cáo lên lật mở trang bìa, bên trong là thẻ sinh viên của cô, bà anh trong lúc cô tập trung nói chuyện với anh đã lén lấy thẻ cô trong ngăn ngoài balo nhét vào quyển báo cáo, anh đã thấy nhưng không có ý định phản đối.
Tan học Mạc Nhiên Nhiên ra trạm chờ xe buýt, lúc tìm thẻ sinh viên trong balo lại chẳng thấy đâu, cô hốt hoảng quay người vào sâu bên trong vỉa hè lục tung cả balo để tìm.
“Nhiên Nhiên!”
Mạc Nhiên Nhiên giật mình theo tiếng gọi xoay lại, chiếc xe hơi màu đen đổ ngay trước mặt cô, cửa xe hạ thấp, Lý Vũ Hàn ngồi ở tay lái chồm qua phía cô tươi cười đề nghị: “Anh đưa em về”
Tim Mạc Nhiên Nhiên đập thình thịch vì căng thẳng, không phải vì cô hạnh phúc mà sợ rằng nếu có ai đó bắt gặp nam thần khoa ngoại ngữ chở cô về nhà thì cô sẽ trở thành tình địch chung của những người thích anh, như vậy có khác nào cô tự chuốc lấy thảm họa cho mình?
Tưởng tượng đến cảnh loạt nữ sinh đuổi theo cô vòng quanh trường để đánh ghen, Mạc Nhiên Nhiên sợ hãi vội lắc đầu: “Không cần đâu ạ, em tự về được rồi, anh về trước đi”
Lý Vũ Hàn vẫn tươi cười, giơ thẻ sinh viên của Mạc Nhiên Nhiên lên vẫy vẫy, cố ý nói: “Vậy anh về trước nhé?”
“Đợi đã!” Mạc Nhiên Nhiên hoang mang không rõ vì sao thẻ trong balo của mình lại nhảy sang chổ Lý Vũ Hàn, cô đến gần xe nhưng không có ý lên, cười khổ năn nỉ anh: “Tiền bối, anh có thể cho em xin lại không?”
“Đương nhiên là được” Lý Vũ Hàn dễ dàng đồng ý nhưng không đưa thẻ cho Mạc Nhiên Nhiên mà bỏ ở ngay cần gạt tay của xe, thong thả mời gọi: “Em tự lấy đi”
Mạc Nhiên Nhiên khổ tâm đập đầu vào thành cửa, sau đó vẫn phải lên xe để lấy lại thẻ sinh viên. Sau khi cầm chắc thẻ trên tay, Lý Vũ Hàn vẫn ngồi yên không khởi động xe, Mạc Nhiên Nhiên mừng thầm trong bụng cười gượng gạo: “Cám ơn tiền bối, em đi trước”
Nói rồi Mạc Nhiên Nhiên lập tức xoay người mở cửa xuống xe, lúc này mới phát hiện cửa xe đã bị khóa lại, cô hoảng loạn nhìn sang Lý Vũ Hàn, anh vẫn mỉm cười.
“Em vẫn chưa nói nhà em đi hướng nào”
Còn tưởng đã thoát nào ngờ lại là mắc bẫy không thoát được, Mạc Nhiên Nhiên đành ngồi ngay lại thắt dây an toàn, thành thật chỉ đường để Lý Vũ Hàn đưa cô về nhà.
Thi thoảng lén liếc nhìn Lý Vũ Hàn lái xe, Mạc Nhiên Nhiên âm thầm cảm thán, đối với cô như một giấc mơ không phải ai cũng có thể mơ đến, những nữ sinh khoa cô ai cũng mong một lần được anh nhìn đến đều không được, đùng một phát cô được ngồi trên xe anh, được anh đích thân đưa về, mặc dù có chút sợ hãi nhưng trong bụng cô vẫn phấn khích, nếu người khác mà biết họ chắc chắn sẽ ghen tỵ với cô dài đường.