Lâm Thiên Ân dạo gần đây tính khí có chút nỏng nảy, dễ bất đồng, tất cả gia nhân trong nhà đều sợ khi thấy mặt anh. Tất cả mọi chuyện này đã được thu vào tằm mắt của Lâm Thiên Phú. Hắn sớm biết anh có tình cảm với cô, chỉ là không dám thổ lộ, một phần là vì vai vế trong nhà. Dù cho người ngoài bảo rằng họ là anh em, yêu nhau sẽ loạn luân, nhưng bản thân Lâm Thiên Phú không nghĩ vậy. Chỉ cần người mà hắn thích, hắn sẽ làm mọi chuyện để có được người con gái đó. Hắn không ngu ngốc giống như Thiên Ân.
Phòng riêng của Lâm Thiên Ân...
Lâm Thiên Phú gõ cửa mãi mà chẳng có người đi ra mở cửa, hắn bảo người hầu đưa chìa khóa dự phòng, tự nhiên mở cửa bước vào.
Trước mặt là một chàng trai với vẻ mặt rủ rượi, gương mặt đã bắt đầu mọc lên ria mép đang ung dung uống rượu.
- "Không ngờ chỉ sau khoảng thời gian không gặp, đứa em trai của anh đã thành ra nông nổi này."
Lâm Thiên Phú bước đi chập chững, hắn chậm rãi tiến về phía trước, giọng điệu có chút châm chọc.
- "Anh khỏe lại rồi sao?"
Lâm Thiên Ân vẫn ung dung ngồi ở đó, hờ hợt đáp.
- "Em đúng là quá ngốc nghếch. Vẫn có thể trơ mắt đứng nhìn người mà mình yêu hạnh phúc bên cạnh người con trai khác."
Lâm Thiên Ân nghe thấy thế liền đứng dậy đi về phía Lâm Thiên Phú.
- "Anh nói vậy là sao?"
Chẳng phải em rất yêu Thiên Y sao? Anh không ngờ em lại đủ dũng khí tham dự hôn lễ của con bé. Nếu khi đó là anh, anh sẽ không để mọi chuyện xảy ra giống như em đâu.
- "Em chỉ muốn Thiên Y hạnh phúc. Quyết định của em không bao giờ sai."
- "Ồ, vậy sao? Anh định bàn với em kế hoạch đưa Thiên Y quay về bên cạnh em. Thật ra anh cũng đã suy nghĩ kĩ rồi, nhường Thiên Y cho em chăm sóc vẫn tốt hơn là để con bé ở bên cạnh thằng nhóc đó."
Cái gì? Lâm Thiên Phú không tranh giành Thiên Y nữa sao? Anh không nghe lầm chứ, có phải anh đã uống quá nhiều rượu cho nên say rồi không?
- "Anh...anh nói gì? Anh sẽ không làm phiền Thiên Y nữa à?" Lâm Thiên Ân sợ bản thân nghe nhầm, quyết định hỏi lại một lần nữa.
- "Đúng vậy. Suốt khoảng thời gian điều trị tại bệnh viện, anh sớm quên đi tình cảm của mình rồi."
Lâm Thiên Ân nhất thời bị những lời nói của Lâm Thiên Phú làm cho lu mờ đi lí trí, hơn nữa hiện tại anh bị rượu chi phối đi một phần, cả người lảo đảo, nhìn Lâm Thiên Phú hỏi:
- "Vậy...làm cách nào để Thiên Y quay trở về bên em?"
Lâm Thiên Phú thì thầm vào tai Lâm Thiên Ân về kế hoạch chia rẽ Cố Nhậm Luân và Lâm Thiên Y. Nhất thời, Lâm Thiên Ân cho là những gì hắn nói là đúng, anh ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Mãi quanh quẩn trong khuôn viên Cố gia khiến Lâm Thiên Y có chút buồn chán. Chồng cô dạo gần đây ở công ty giải quyết một số vấn đề, còn em chồng thì ở bên Canada chưa về. Tất cả mọi người đều có công việc riêng của mình, trong nhà chỉ còn cô và Thanh Hoa là rảnh rỗi cho nên họ quyết định lái xe ra ngoài dạo phố.
Chiếc xe đang băng qua cây cầu vượt, vừa mới đi được một đoạn thì đã thấy một chiếc xe màu trắng dừng chắn ngay phía trước. Xảy ra tai nạn gì sao?
Cả Lâm Thiên Y và Thanh Hoa tò mò. Họ quyết định mở cửa xe bước xuống xem sao. Hóa ra người ở bên trong chiếc xe màu trắng là một cô gái, gương mặt toát lên vẻ trong sáng, ngây thơ có chút lo lắng. Sau khi được biết rằng chiếc xe của cô ta bị hỏng giữa đường lại không có ai đến giúp nên chỉ có thể chờ đợi.
Lâm Thiên Y không ngần ngại ngỏ ý mời cô lên xe đi cùng, về phía chiếc xe sẽ có người đến sửa chữa sau. Cô ta cúi đầu cảm ơn, sau đó ngồi vào ghế sau. Thanh Hoa ngoan ngoãn lái xe rời đi. Cả cô và Lâm Thiên Y không biết có một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của người con gái phía sau. Người con gái lạ mặt chính là Tô Hiểu Hiểu, đối tượng kết hôn trước đây của Cố Nhậm Luân. Cô ta vô cùng tức giận khi biết anh kết hôn cùng người con gái khác cho nên đã sai người điều tra. Quả thật Lâm Thiên Y rất xinh đẹp, lại có tấm lòng giúp đỡ người khác khiến cho cô ta ghen ghét, tìm mọi tiếp cận cô.