Chuyến công tác ở Canada kết thúc. Cả Cố Nhậm Đức và Âu Khả Mẫn quay trở về. Vừa đến nơi thì đã thấy Vu Ngữ Âm đứng chắn trước đầu xe, trên mặt cô ta không có chút sợ hãi nào. Gương mặt đang vui vẻ của Cố Nhậm Đức lập tức thay đổi, anh mở cửa xe bước xuống, chau mày nói:
- "Vu Ngữ Âm, cô đến đây làm gì?"
Cô ta nghe anh hỏi lập tức cười phá lên sau đó đưa mắt nhìn người con gái đang ngồi ở hàng ghế phía sau.
- "Ái chà, Cố Nhậm Đức, anh đúng là một người ngây thơ, bị cô ta dắt mũi lúc nào cũng không hay?"
- "Vu Ngữ Âm, cô nói vậy là sao? Ai dắt mũi ai chứ?"
Người ở trong xe không nhịn được nữa mà mở cửa bước xuống, cô trừng mắt nhìn về phía Vu Ngữ Âm. Chỉ tiếc là bây giờ nó thật sự vô hiệu với cô ta.
Vu Ngữ Âm nhoẻn miệng cười nói:
- "Âu Khả Mẫn không phải là người ngây thơ, yếu đuối nhìn những gì anh thấy. Thân phận thật sự của cô ta chính là Cao Mẫn Di, con gái của Cao Thịnh Phát."
Cố Nhậm Đức bắt đầu chuyển tầm nhìn của mình về phía Âu Khả Mẫn. Không đợi cô trả lời, Vu Ngữ Âm lại tiếp lời:
- "Việc tôi thừa nhận hãm hại anh cũng đều do cô ta ép buộc. Cô ta đã dùng súng đe dọa tôi."
Ánh mắt của Cố Nhậm Đức bắt đầu ửng đỏ. Anh thật sự không tin những gì mà Vu Ngữ Âm nói. Suốt khoảng thời gian công tác ở Canada, tình cảm giữa hai người tiến triển khá tốt. Anh không tin cô là người như vậy.
Cố Nhậm Đức nhìn về phía người con gái đứng phía sau lưng mình, anh hỏi:
- "Có thật không?"
Âu Khả Mẫn không nói gì. Sự im lặng của cô ngầm khẳng định những gì mà Vu Ngữ Âm nói đều là sự thật. Hai chân Cố Nhậm Đức lúc này đã mất thăng bằng, anh lảo đảo, cố tìm cho mình một điểm tựa, nhìn vào mặt cô nói:
- "Rốt cuộc con người thật của cô là Âu Khả Mẫn hay là Cao Mẫn Di? Cô tiếp cận tôi là có mục đích gì?"
Âu Khả Mẫn hít sâu một hơi để ổn định lại tinh thần, cô đáp:
- "Đúng. Tôi là Cao Mẫn Di, nhưng những gì mà tôi đối với anh chính là Âu Khả Mẫn. Mục đích mà tôi đến Nhật Kim là vì muốn tìm hiểu Cố Nhậm Luân nhưng mà sau đó..."
- "Sau đó thì sao? Cô cố gắng lấy lòng tôi để về báo tin cho Nhậm Luân, có đúng không?"
- "Không phải vậy. Tôi và Nhậm Luân chưa từng gặp mặt nhau."
Chưa đợi cô nói xong, Cố Nhậm Đức đã ngắt lời. Tâm trạng hiện tại của anh rất tệ, tức giận mà mắng cô:
- "Từ giờ trở đi, đừng bao giờ đứng trước mặt tôi nữa. Cô và anh Nhậm Luân đã thành công rồi đó. Thành công có được lòng tin của tôi. Chắc bây giờ, anh ấy đang rất vui vì mọi hành động của đứa em này luôn nằm trong sự kiểm soát của anh ta."
- "Nhậm Đức, anh nghe tôi nói..."
- "Có lẽ cô đã rất khổ sở khi sống dưới thân phận là Âu Khả Mẫn. Cô Cao Mẫn Di, cô thành công đánh bại tôi rồi đó. Chúc mừng hai người."
Cao Mẫn Di cố níu lấy tay Cố Nhậm Đức để giải thích thế nhưng lại bị anh hất ra. Cô thật sự không phải do Cố Nhậm Luân phái đến giám sát anh. Cố Nhậm Đức tức giận, sau đó hất áo trở vào bên trong Nhật Kim.
Cao Mẫn Di không biết tự khi nào rơi nước mắt. Cô thực sự đã có tình cảm với anh. Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình yếu đuối đến vậy. Cô buồn bã ngồi xổm xuống đất, bị người mình thích hiểu lầm cảm giác đau khổ như thế nào đến giờ cô mới cảm nhận được.
Vu Ngữ Âm thấy thế liền đắc ý. Vạch trần được con người thật của Cao Mẫn Di trước mặt Cố Nhậm Đức đã giúp cô ta trút giận được một phần nào, sau đó cô ta lái xe rời khỏi đi đến một thành phố khác, bắt đầu một cuộc sống mới.