Khưu Dịch không có đeo khẩu trang, khoảng cách mặt đối mặt với Biên Nam không xa lắm, cuối cùng Biên Nam cũng thấy rõ mặt mũi của đối phương.
Miếng băng gạc nhỏ trên mặt đã được tháo xuống, dưới khóe mắt có một vết thương dạng nửa vòng tròn, giống như trăng lưỡi liềm.
Da đúng là rất trắng, đường nét gương mặt vô cùng rõ ràng, hốc mắt sâu và mũi thẳng hơn so với người bình thường, cộng thêm đôi mắt như vậy, Biên Nam chợt hiểu tại sao mỗi khi nhìn Khưu Dịch, hai mắt Trương Hiểu Dung đều tim hồng phấp phới.
Mẹ nó!
Cậu khó chịu thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm cái chén trước mặt, Khưu Dịch nói cái gì cậu cũng không nghe rõ, trong đầu cứ quanh đi quẩn lại câu nói của mình ban trưa.
Nếu còn để tao nhìn thấy Khưu Dịch, tao không đánh chết nó nữa thì thôi!
Nhưng làm thế nào cậu cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Khưu Dịch trong tình cảnh này.
Hiển nhiên cậu không thể đánh một tên bồi bàn nhà hàng ngay trước mặt bố mình, huống chi cậu cũng không nói được lý do, đi đánh nhau bị người ta đánh úp? Hay là cua gái thất bại?
… Cậu không thể thua tên này được.
“Trà la hán quả đi,” Bố Biên chọn trà trước, cúi đầu nghiên cứu thực đơn, “Lần trước ăn món nấm morel chưng sườn heo không tệ, cho cái nấm morel đi.”
“Nấm morel chưng sườn heo.” Khưu Dịch lặp lại tên món ăn một lần, cúi đầu ấn vài cái trên máy gọi món.
Biên Nam nghe Khưu Dịch nói chuyện mới lấy lại tinh thần, kịp phản ứng bố mình đã chọn trà la hán quả mà mình ghét nhất, nhưng cậu biết bố mình thích uống thứ này, trong mắt bố cậu, mấy cái trà Long Tĩnh, Bích Loa Xuân, Thiết Quan Âm gì gì đó cũng không bằng la hán quả chỉ đáng hai đồng.
Tuy trong lòng khó chịu, Biên Nam lại không thể phản đối trà của bố, cậu liếc nhìn vết thương ngay khóe mắt Khưu Dịch: “Trăng lưỡi liềm của Bao Chửng di dân rồi à?”
Khưu Dịch nhìn Biên Nam một lát, chỉ cười cười, không trả lời.
“Con để ý nhiều như vậy làm gì,” Bố Biên Nam có chút ù ù cạc cạc khi con trai đột nhiên thốt ra một câu như thế, “Thêm một phần canh hầm nấm matsutake?”
“Không thích uống canh.” Biên Nam buồn bực nói.
“Nấm matsutake không làm canh còn có thể ăn thế nào?” Bố Biên ngẩng đầu hỏi Khưu Dịch.
“Có thể chiên dầu,” Khưu Dịch nói, “Mùi vị không tệ.”
“Rồi, nấm matsutake chiên dầu.” Khưu Dịch ấn máy gọi món.
Biên Nam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi cho đến khi bố mình chọn món xong, còn Khưu Dịch xoay người đi rồi, cậu mới quay đầu lại, thầm nghĩ nếu bây giờ mình xách cái ghế ném qua chắc chắn có thể cho thằng kia đo ván, sau đó xông lên đạp hai chân…
“Tay con bị sao vậy?” Bố chỉ chỉ tay cậu.
Biên Nam cúi đầu nhìn tay mình, cái này là do tối hôm đó đánh nhau loạn xạ trước cửa tiệm net bị rạch trúng, vết thương rất sâu, nhưng bởi vì vai bị thương, vết thương nhỏ này đã bị lãng quên, thậm chí còn không dán băng cá nhân.
“Huấn luyện bị té.” Biên Nam nói.
“Huấn luyện mệt không? Học kỳ này còn chưa liên hệ với huấn luyện viên Tưởng của con, con có gây chuyện gì không đấy?” Bố cậu có chút lo lắng.
“Bố nghĩ ông Tưởng là anh em của con à?” Biên Nam liếc nhìn bố mình, “Con mà gây chuyện thì ổng làm gì không gọi điện thoại cho bố?”
Ông Tưởng đúng là thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho bố cậu, nhưng mấy chuyện như lâu lâu leo tường với học sinh trường Thể thao mà nói thật sự không có gì đáng báo cáo, vết thương ở vai lại không chứng cớ là đánh nhau, Biên Nam cũng không thèm để ý.
Bố Biên Nam thở dài nhìn con trai, dường như không tìm được đề tài để nói, Biên Nam cũng im lặng, trái lại cậu không cảm thấy có gì mất tự nhiên, đa số thời gian ở cùng bố, bọn họ đều là trạng thái này.
Không quá hai phút, Khưu Dịch đã mang trà la hán quả tới, Biên Nam cầm bình rót cho bố một ly.
Lúc Khưu Dịch xoay người bỏ đi, Biên Nam quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Khưu Dịch, mãi cho đến khi Khưu Dịch đi thật xa, Biên Nam mới giơ tay lên, kêu một tiếng: “Bồi bàn!”
Khưu Dịch dừng chân, xoay người bước nhanh trở về: “Quý khách cần gì?”
“Cho tôi ly nước sôi.” Biên Nam nói.
“Chờ chút.” Khưu Dịch xoay người đi mất.
Biên Nam tiếp tục im lặng mặt đối mặt với bố, ngón tay gõ nhẹ lên cái ly rỗng.
Không lâu sau, Khưu Dịch đã cầm khay bưng tới một ly nước sôi, đặt trước mặt Biên Nam: “Nước sôi của quý khách đây.”
Biên Nam nhìn nước đang bốc hơi nóng, gọi lại Khưu Dịch đang định bỏ đi: “Nước sôi hả?”
“Phải, nước sôi, nước lọc đun sôi.” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Tôi muốn nước sôi để nguội.” Biên Nam dùng ngón tay đỡ trán, nhìn vào mắt Khưu Dịch.
“Không có,” Khưu Dịch bưng khay, “Bây giờ trời lạnh, chỉ có nước nóng thôi.”
“Nước suối phải có chứ?” Biên Nam tặc lưỡi.
“Có, chờ chút.” Khưu Dịch nhìn Biên Nam một cái, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Khưu Dịch đi rồi, bố Biên mới hỏi một câu: “Con bị gì vậy?”
Tính tình Biên Nam không tốt, nhưng cậu ngại phiền toái, trước giờ chưa từng vô duyên vô cớ gây khó dễ cho người khác, vả lại Biên Nam cho tới giờ cũng không có thói quen uống nước sôi để nguội lúc ăn cơm, vì vậy bố cậu cảm thấy hơi khó hiểu.
“Không có gì, chỉ là muốn uống nước sôi để nguội thôi.” Biên Nam đẩy ly nước sôi nóng sang một bên.
“Con có quen cậu bồi bàn kia không?” Bố cậu nhìn ra đằng sau một chút, “Bạn cùng lớp hả?”
“Trường Thể thao không có bộ môn tiểu bạch kiểm,” Biên Nam nói, “Con không nhận ra thằng đó.”
*tiểu bạch kiểm: chỉ loại con trai trắng trẻo, mặt mũi non choẹt.
Bố cậu còn định nói gì đó, há miệng nhưng lại không nói thành lời, cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
Khưu Dịch mang tới một chai nước suối, rót cho Biên Nam một ly: “Quý khách còn cần gì nữa không?”
“Đi hối đồ ăn đi, đói muốn chết.” Biên Nam nói.
Khưu Dịch đáp lời rồi đi ra ngoài, nhưng mà đi không xa, xem chừng Khưu Dịch là người phụ trách mấy hàng ghế này, cậu đứng tại nơi cách đây không xa.
Do không thể ra tay, biện pháp duy nhất để trút giận của Biên Nam chính là giữ Khưu Dịch ở lại.
Sau khi thức ăn mang lên, Biên Nam hồi thì đòi châm nước, hồi thì đòi khăn giấy, hồi thì đòi đổi cái khay.
Thế nhưng Khưu Dịch vẫn giữ nụ cười trên môi, xin gì cho nấy, thậm chí còn chẳng lên giọng tí nào.
Điều này làm cho Biên Nam vô cùng ấm ức, cậu định đợi đến khi Khưu Dịch chịu hết nổi, cho dù chỉ mất kiên nhẫn một chút thôi, cậu cũng có thể nương theo đó mà nổi giận, kết quả Khưu Dịch từ đầu tới đuôi chẳng cho cậu cơ hội nào!
Lần thứ tư Biên Nam giơ tay chuẩn bị xin khăn giấy, bố cậu rốt cuộc nhịn hết nổi, buông đũa xuống: “Con có thể để bố yên ổn ăn bữa cơm không?”
“Bố ăn của bố đi,” Biên Nam giơ tay lên, “Bồi…”
“Chào quý khách, quý khách cần gì ạ?” Một cô gái bước nhanh tới bên bàn.
“… Bàn,” Biên Nam ngẩn người, “Đổi người rồi à?”
Cô gái cũng ngơ ngẩn, không biết nên nói gì, đành cười hỏi: “Quý khách có cần gì không?”
“Không có.” Biên Nam buồn bực nói, đổi người thì thôi vậy, cậu cũng không muốn giữ cô gái này lại làm gì.
Sau khi cô bồi bàn đi rồi, Biên Nam đột nhiên có chút nhụt chí, cảm thấy ban nãy mình kiếm chuyện với người ta có phải ấu trĩ quá hay không, nhất là ngay trước mặt bố mình, cơm cũng không ăn thoải mái.
“Chịu yên rồi hả?” Bố Biên Nam nhìn cậu, múc cho cậu chén canh, “Nếm thử món canh tạp khuẩn này đi, ngon lắm.”
“Ồ.” Thật ra Biên Nam không thích uống canh lắm, cho dù là nước súp mì thịt bò cậu cũng chỉ húp hai ngụm, nhưng mà lúc này hắn đang cúi đầu uống sạch canh trong chén.
“Học kỳ này có thi đấu không?” Bố Biên tìm đề tài hỏi một câu.
“Có, ở thành phố, tháng tư có một cuộc thi xếp hạng, không có liên quan tới con.” Biên Nam gắp một đũa không biết là nấm gì bỏ vào miệng, mùi vị cũng không tệ lắm.
“Nói cái gì vậy, sao lại không liên quan tới con?” Bố cậu nhíu nhíu mày.
“Không phải bố nói đưa con vô trường Thể thao là…” Biên Nam ngậm miệng, là lãng phí thời gian, lời này là trước đây bố cậu nói, chẳng qua mấy năm nay thành tích thi đấu của Biên Nam cũng không tệ, bố cậu đại khái bắt đầu hi vọng cậu có thể đánh ra trò ra trống, mấy lời lãng phí thời gian này sẽ không nhắc lại nữa, Biên Nam liếc nhìn bố mình, “Con sẽ cố gắng, phải xem ông Tưởng sắp xếp thế nào đã.”
Hai người ăn xong bữa cơm trong bầu không khí thoải mái nửa im lặng nửa tìm đề tài, lúc bố mình tính tiền, Biên Nam quay đầu nhìn một chút, khách trong nhà hàng nhiều hơn mấy bàn, nhân viên phục vụ đang đi tới đi lui, nhưng lại không thấy Khưu Dịch.
Chạy rồi à?
Biên Nam tặc lưỡi hai tiếng trong lòng, đứng lên đi theo sau bố, trận đấu còn chưa mở màn đã kết thúc, không thú vị tí nào.
Ra khỏi nhà hàng, bố đến bãi đỗ xe lấy xe, Biên Nam lười đi, đứng chờ ở ven đường.
Đang lấy di động ra gửi tin nhắn cho Vạn Phi nói rằng lát nữa mình ghé qua, có người từ đối diện đi tới, Biên Nam ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn một cái, đúng lúc chạm phải ánh mắt của đối phương.
Duyên phận gì thế này.
Biên Nam nhíu mày, lại là Khưu Dịch.
Hoàn toàn khác thái độ lịch sự nhã nhặn tươi cười khi phục vụ, lần này ánh mắt Khưu Dịch nhìn cậu rất lạnh, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
“Chạy nạn về rồi à?” Biên Nam áp chế xúc động muốn đập di động vào mặt đối phương, đầu của Khưu Dịch và cậu ngang ngang nhau, thân hình cũng không gầy yếu như Biên Nam tưởng tượng, Biên Nam tùy tiện động thủ chưa chắc có thể chiếm thượng phong.
Khưu Dịch nhìn Biên Nam một cái, đi sang nhà hàng bên kia, lúc đi ngang qua người Biên Nam, Khưu Dịch ghé vào tai Biên Nam, nhẹ giọng nói một câu: “Thế nào, nhớ tôi hả?”
Lửa giận của Biên Nam thoáng chốc bị những lời này của Khưu Dịch châm ngòi: “Ông nội mày!”
Biên Nam mắng một câu, tay trái cầm di động không nghĩ ngợi gì ném vào mặt Khưu Dịch.
Khưu Dịch nghiêng đầu đưa tay lên cản, tay của Biên Nam đập vào cổ tay Khưu Dịch, một cơn đau đớn truyền tới, đoán chừng trên tay Khưu Dịch có đeo thứ gì đó.
Chút đau đớn này quả thật như lửa cháy đổ thêm dầu, Biên Nam chẳng quan tâm vai phải còn bị thương, đưa tay bắt lấy tay Khưu Dịch, kéo về bên cạnh mình, đầu gối phải nương theo đó dùng sức thúc mạnh vào xương sườn Khưu Dịch.
Lần này đã thành công đánh trúng người Khưu Dịch, nhưng không đợi Biên Nam làm thêm cú thứ hai, Khưu Dịch đã nương theo quán tính đấm một cú vào dưới sườn phải của cậu.
Cú đấm này cũng chẳng nhẹ hơn cú thúc đầu gối của Biên Nam là bao, Biên Nam suýt chút nữa đã té ngã.
Lúc Biên Nam đang định cắn răng thúc cùi chỏ vào mặt Khưu Dịch, phía sau có đèn xe chiếu tới, vài tiếng kèn dồn dập vang lên, ngay sau đó nghe được tiếng hét của bố: “Biên Nam!”
Xe dừng bên cạnh hai người, bố Biên Nam nhảy xuống từ trên xe, kéo Biên Nam ra: “Làm cái gì vậy hả!”
Tuy Biên Nam cảm thấy tóc mình sắp bị lửa giận đốt luôn rồi, nhưng trước mặt bố mình, cậu đành dùng hết sự nhẫn nại trong đời để không nhào qua lần nữa, chỉ vào Khưu Dịch, nói: “Tốt nhất mày đừng để ông đây nhìn thấy mày nữa!”
“Như nhau thôi.” Khưu Dịch ấn phần dưới xương sườn của mình, nhếch miệng cười lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Bố Biên Nam nhét cậu vào trong xe, “Đi lấy xe hai phút cũng có thể đánh nhau với người ta! Sao con không để bố bớt lo vậy!”
Biên Nam ngồi cạnh ghế tài xế không lên tiếng, chợt nhớ điện thoại di động của mình còn ném ở dưới đất, duỗi chân muốn xuống xe, nhưng lại bị bố đẩy vào trong xe: “Còn muốn làm gì nữa!”
“Điện thoại di động!” Biên Nam kêu to một tiếng, “Lượm điện thoại di động!”
“Con ngồi yên đó!” Bố cậu rống lên, xoay người đi tìm điện thoại cho cậu, “Ở đâu!”
“Chỗ cái cây.” Biên Nam tựa vào ghế dựa, vai và xương sườn bắt đầu đau, cậu cau mày nhìn chằm chằm về phía nhà hàng.
Về phần tại sao lại đánh nhau, mặc kệ bố gặng hỏi thế nào, Biên Nam cũng không chịu nói, hỏi mấy lần đều không nhận được câu trả lời, bố cậu thở dài một hơi, không tốn công nữa, khởi động xe: “Về trường phải không?”
“Tới nhà Vạn Phi.” Biên Nam tựa trán lên cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài.
Bố cậu đáp lời, im lặng lái xe đến dưới lầu nhà Vạn Phi, lúc Biên Nam mở cửa xuống xe, ông chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau: “Đem quần áo đã đổi và giặt sạch cho con đấy.”
“Ồ.” Biên Nam xách túi đựng đồ ở ghế sau.
“Ngày mai bố chuyển tiền cho con?” Bố cậu nói tiếp.
“Không cần gấp, vẫn còn tiền, con chỉ tùy tiện nói vậy thôi.” Biên Nam lấy điện thoại di động ra bấm số của Vạn Phi.
Điện thoại reo hai tiếng thì bị dập máy, tiếp đó Vạn Phi thò đầu ra từ cửa sổ trên lầu: “Tao xuống dưới mở cửa cho mày!”
Ổ khóa cổng chính dưới lầu nhà Vạn Phi đã bị hỏng, lại không có người trông chừng, ai đi về cũng phải gọi điện thoại sau đó chờ người xuống mở cửa cho lên.
“Con đợi cậu ấy xuống,” Biên Nam đóng cửa xe, “Bố về nhà đi.”
“Biên Nam,” Bố cậu hạ cửa kính xe xuống, ngồi trong xe nhìn cậu, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói, “Cái tính tình nói một câu không hợp là động tay động chân của con thật sự là…”
“Biết rồi,” Biên Nam vỗ vỗ cửa kính xe, lùi về sau vài bước, “Biết rồi mà.”
“Con biết cái quái gì!” Bố Biên Nam tức giận liếc cậu một cái, kéo cửa kính lên rồi quay đầu lái đi.
Vừa vào nhà Vạn Phi, Biên Nam đã ngửi được mùi bánh nướng áp chảo, Biên Nam sửng sốt: “Bánh nướng áp chảo hả?”
“Ừ, không phải mày quay về là đòi ăn sao,” Vạn Phi chỉ chỉ phòng bếp, “Mẹ tao nghe nói mày tới chơi nên đi nướng ngay.”
“Tối vậy rồi, làm phiền lắm,” Biên Nam cởi áo khoác chạy vào phòng bếp, kêu to một tiếng, “Dì cả! Con ăn rồi, dì đừng tốn công.”
“Thuận tay nướng luôn mà, đâu có gì tốn công, mấy ngày nay bố nó đi công tác, dì làm cũng không có ai ăn, vất vả lắm mới có người đến ăn,” Mẹ Vạn Phi cười nói, “Con khách sáo làm gì, ăn cơm chùa biết bao nhiêu lần rồi, dì còn không biết sức ăn của con sao?”
Biên Nam cũng không từ chối nữa, cậu tới nhà Vạn Phi cũng ăn không ít, cộng thêm hôm nay đụng phải Khưu Dịch, chưa được ăn no còn đánh nhau, bây giờ không hiểu sao lại có khẩu vị hẳn.
Mẹ Vạn Phi nướng mấy cái bánh Biên Nam đều ăn hết, rửa mặt qua loa rồi vào phòng Vạn Phi, nằm trên giường sờ bụng uống sữa tươi.
“Lần này gặp bố vui không?” Vạn Phi vào phòng, đóng cửa lại.
“Lần nào gặp tính tình cũng như thế,” Biên Nam cười cười, cau mày kéo áo mình lên nhìn, cắn răng mắng một câu, “Má!”
“Trời đất!” Vạn Phi lại gần nhìn thử cũng ngây ngẩn cả người, đoạn kéo áo mình lên xem xét, “Cái thứ này cũng lây truyền nữa sao? Lây cho mày rồi hả?”
“Có rảnh thì đem chỉ số thông minh của mày đi phơi nắng đi, dài hơn cả nấm kim châm rồi,” Biên Nam thở dài ngồi dậy, nhấp một hớp sữa tươi, “Biết hôm nay ăn cơm tao đụng phải ai không.”
“Khưu Dịch?” Vạn Phi không nghĩ ngợi gì nói ngay.
Biên Nam quan sát Vạn Phi một lát: “Mày uống ‘lớn lên vui vẻ’ hả?”
“Đậu má đụng phải Khưu Dịch thật à?” Vạn Phi có chút hưng phấn, nhảy lên giường ngồi xếp bằng đối diện với Biên Nam, “Nói nghe chút coi, xảy ra chuyện gì? Có đánh nhau không?”
“Cũng chẳng đánh gì mấy, có bố tao ở đó,” Biên Nam nhíu nhíu mày, bụm xương sườn chậm rãi uống hai hớp sữa, “Hôm nay bố tao dẫn tao đi ăn nấm, nó làm công ở đó, làm bồi bàn.”
“Làm công?” Vạn Phi sửng sốt, học sinh lớp 11 chạy tới nhà hàng làm công rất hiếm thấy, như cái lũ bên cạnh bọn họ kìa, đi phát tờ rơi thôi mà khổ sở như bị phán ba năm tù.
“Ừ.” Biên Nam cúi đầu húp sữa tươi sột soạt.
“Nó đang trải nghiệm cuộc sống hay là kiếm tiền thế…” Vạn Phi giật lấy hộp sữa trong tay Biên Nam, “Mày uống đàng hoàng được không, tao chịu không nổi cái tiếng này.”
Biên Nam không nói chuyện, nằm xuống gối, đầu gối lên cánh tay: “Tao mặc kệ nó vì cái gì, dù sao tao và nó vẫn chưa xong đâu, mai mốt gặp lần nào đánh lần đó.”
“Đánh chứ!” Vạn Phi không có ý kiến gì với quyết định của Biên Nam, dù sao cậu chàng cũng tràn trề nhiệt huyết với việc đánh nhau, còn hơn cả huấn luyện nữa.
Vạn Phi nằm xuống bên cạnh Biên Nam, im lặng một hồi rồi thở dài: “Mày nói xem… Tao cảm thấy… Tao cũng thấy là… Tao nghĩ là…”
“Hoạt động nội tâm của ngài đây phong phú quá,” Biên Nam nhịn hết nổi, “Chưa nghĩ ra thì nín đi!”
“Ây!” Vạn Phi vỗ chân Biên Nam một cái, “Mày nói xem Trương Hiểu Dung chấm nó ở điểm nào? Bên này có một anh đẹp trai muốn mặt mũi có mặt mũi muốn thân hình có thân hình muốn tiền có tiền theo đuổi lại không thèm, quay đầu chạy theo một thằng nghèo kiết xác, mày nói xem nhỏ ấy có phải bị mù không…”
“Mày im miệng đi!” Biên Nam đá Vạn Phi một cái, tuy rằng cậu không có cảm giác “ồ ~ chính là cô ấy~” với Trương Hiểu Dung, nhưng đó cũng là người mà cậu đang cua dù chưa cua được, “Tao thích cái tinh thần ngại giàu yêu nghèo của nhỏ ấy đó!”
“Tinh thần cái quần, thần kinh thì có!” Vạn Phi lật người lại.
Biên Nam bị câu nói của Vạn Phi làm cho buồn cười, ngoác miệng cười cả buổi: “Tao phát hiện có đôi khi mày phản ứng rất nhanh.”
“Nói vớ vẩn, suốt ngày đi chung với mày, phản ứng mà không nhanh thì sớm bị xỉa chết rồi,” Vạn Phi ôm chăn, một lát sau đột nhiên quay đầu lại, “Anh Nam.”
“Gì?” Biên Nam chăm chú nhìn trần nhà.
“Vậy tối mai đi,” Vạn Phi sờ sờ nguyên một mảng bầm xanh ở xương sườn, “Đi xử nó.”