Chiều tối Lệ Linh mới về đến nhà, tinh thần mỏi mệt cô thơ thẩn lên lầu mà không ghé qua chào mẹ. Bà năm cảm thấy hôm nay, Lệ Linh có gì rất lạ muốn quan tâm nhưng nghĩ lại bà chỉ là giúp việc không nên quan tâm quá nhiều đến những chuyện riêng tư của chủ nhà.
Ngã mạnh lưng xuống giường, tấm đệm loại cao cấp độ đàn hồi rất tốt, êm ái khiến cô nảy nhẹ, Lệ Linh buôn điện thoại xuống bên cạnh, khép nhẹ mi để tận hưởng một chút thoải mái hiếm hoi này.
Mỗi ngày trôi qua đối với cô đều rất nặng nề, số tiền đã vay cứ theo đó mà tăng lên chẳng mấy chốc đã trở thành một con số khổng lồ. Lệ Linh đang phải gồng mình chống chọi với những suy nghĩ tiêu cực từng ngày.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, tình thế trước mắt vẫn chưa thể tìm ra phương án tốt nhất. Lại một ngày nữa Lệ Linh về nhà muộn trong trạng thái mỏi mệt. Cô lặng lẽ lên lầu, khi ngang qua phòng khách cô không nhìn thấy mẹ có lẽ bà đã đi ngủ sớm.
Vài phút sau, Lệ Linh nghe thấy dưới nhà có tiếng cãi vã rồi tiếng vỡ của đồ đạc cô vội vàng chạy xuống. Một đám đàn ông cao lớn, hung hăng đang đập phá biến phòng khách trở thành nơi hỗn loạn đầy những mảnh vỡ. Dưới sàn bà Thanh Trúc và bà năm đang nài nỉ van xin họ dừng tay nhưng không có tác dụng.
Lệ Linh đoán ra đây chắc chắn là đàn em của chủ nợ nhưng cô không nghĩ trông hắn cũng đàng hoàng, lịch sự nhưng lại có thể làm ra chuyện này.
Lệ Linh hét lớn.
“Dừng lại ngay nếu không tôi sẽ báo công an bắt các người!”
Tên cầm đầu nghe thế liền ra hiệu cho đàn em dừng lại rồi tiến về phía Lệ Linh, hắn vênh mặt tỏ ý khiêu khích.
“Cô vay tiền không trả đúng hạn rồi còn đòi báo công an? Cô định ăn quỵt à?”
Ánh mắt hắn nham hiểm như đang có ý đồ xấu. Hắn mỗi lúc lại tiến gần hơn, Lệ Linh hoảng sợ lùi về phía sau tránh né, chẳng may cô đã giẫm lên một mảnh vỡ và chảy máu. Cô đau đớn la lên.
“Á!”
Hắn vẫn không dừng lại, mắt hắn đục dần, môi cong lên hình một nụ cười nham nhở.
“Trông cô cũng không đến nỗi nào? Cô có muốn dùng cách khác để trả nợ không?”
Lệ Linh dùng hết sức bình sinh đứng dậy nhìn thẳng vào mắt hắn rồi hét lớn.
“Đừng hòng đồ cặn bã!”
Hắn tức giận tròng mắt lăn sòng sọc, vung cây gậy trong tay lên cao dự đập thẳng vào cô. Theo phản xạ tự nhiên Lệ Linh cúi người, quay mặt né tránh. Bỗng cô nghe một tiếng hét thất thanh quen thuộc vang lên sau khi hắn ra đòn. Toàn thân cô không sao cả nhưng có ai đó vừa ôm lấy cô rồi ngã xuống. Một chất dịch rất lạ chảy ra ướt áo cô rồi một thân hình nặng nề đè lên khiến cô không đứng vững mà ngã xuống.
Cô mở mắt, trên tay mình là người phụ nữ vẫn luôn chăm sóc và yêu thương cô ngần ấy năm dù họ không phải máu mủ ruột thịt. Bà năm đã bị đánh trúng đầu, máu chảy ra rất nhiều. Lệ Linh và bà Thanh Trúc vô cùng hoảng sợ khóc nức nở. Còn gã đàn ông xấu xa kia sau khi gây án thì bình thản rời đi như chưa hề xảy ra chuyện gì, trước lúc rời khỏi hắn còn ném lại một câu chua chát.
“Nếu trong vòng một tuần cô không trả đủ tôi sẽ lại đến, đến lúc đó mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn thế này nữa, nhớ đó.”
Không gian bừa bộn từ vật chất lẫn tinh thần, nỗi sợ hãi bao trùm lên tất cả. Bà năm vẫn ở trong vòng tay của Lệ Linh, giọng nói run run đang cố trụ để thốt ra điều gì đó. Lệ Linh lấy điện thoại định gọi cấp cứu thì bà năm cản lại.
“Tô…ô…i có chuyện muốn nói với hai người.”
Lệ Linh và bà Thanh Trúc ngạc nhiên áp sát tai để nghe được những lời yếu ớt.
“Tôi xin lỗi vì đã giấu mọi chuyện nhưng xin hãy tha thứ cho tôi và Lệ Linh thực ra con bé không phải là con ruột của bà mà là cháu ngoại của tôi. Tôi không cố ý lừa dối nhưng năm đó vì tôi không còn cách nào khác nên phải đánh tráo hai đứa trẻ. Tôi biết tôi đã sai quá nhiều, bà có thể không tha thứ cho tôi nhưng Lệ Linh vô tội, tôi xin bà hãy bỏ qua cho nó.”
Những lời này như tiếng sét ngang tai, bà Thanh Trúc không thể ngờ đứa con gái mà bà vẫn luôn chăm sóc và yêu thương lại không phải là máu mủ ruột thịt. Bà từ từ đứng dậy, tay chân run rẩy nhìn hai người phụ nữ trước mắt như hai sinh vật lạ. Cổ họng nghẹn lại, từng giọt nước mắt không kìm chế được cứ thế rơi ra, cô đơn vây lấy người phụ nữ đang rất đau lòng này.
Lệ Linh cũng thế, cô không thể hiểu được tại sao lại có chuyện này, cách đây không lâu cô đã mất đi một người thân giờ lại sắp sửa mất thêm người nữa và điều tồi tệ hơn hết là việc cô không xác định được ai là người thân, ai là người dưng?
Giây phút sắp chết của một người bao giờ cũng là lúc họ muốn nói ra những bí mật được chôn giấu bấy lâu bởi đây đã là cơ hội duy nhất. Bà năm nắm lấy đôi bàn tay sợ hãi của Lệ Linh rồi yếu ớt nói.
“Ngoại xin lỗi con nhưng tất cả mọi chuyện ngoại làm đều là vì con. Con hãy mau chóng rời khỏi đây, gia đình này không phải là nơi dừng chân an toàn nữa nếu cứ tiếp tục thì con sẽ là người bị hại.”
Lệ Linh cay đắng khi nhận ra mình và người nhà này không hề liên quan đến nhau nhưng họ đã luôn yêu thương cô nếu cô rời đi vào giờ phút này thì lương tâm cô thật sự không cho phép.
Lệ Linh nhìn bà năm yếu dần trên tay mình mà hoàn toàn bất lực, cô gào khóc thảm thiết nhưng chẳng ích gì. Cô khóc vì sợ hãi, khóc vì hoang mang và khóc vì bất lực.
Bà Thanh Trúc vẫn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng rồi bà nhào tới lay thật mạnh cái xác vừa tắt thở rồi chất vấn trong đau khổ tột cùng.
“Vậy con của tôi đâu? Bà không được chết bà phải nói cho tôi biết. Nói đi! Nói đi!”
Cả căn nhà vang lên những âm thanh ai oán, sự ấm cúng, vui vẻ thường ngày đã tan biến, tất cả mọi thứ như bong bóng xà phòng vỡ tan theo từng cơn sóng đời cuộn trôi.
Bà Thanh Trúc đang cố gắng dùng hết sức lực để đánh thức một cái xác đã mất linh hồn. Bà hy vọng cái xác đó sẽ bất chợt tỉnh dậy nói cho bà biết về đứa con gái bị thất lạc của mình nhưng càng cố gắng càng tuyệt vọng.