Đã ba ngày rồi hắn không đến, một mình Lệ Linh trong căn phòng lạnh lẽo và u tối. Lệ Linh không biết gã đàn ông kia định làm gì sự im lặng của hắn khiến cô ngày càng sợ hơn có lẽ hắn đang chuẩn bị cho một kế hoạch nào đó.
Cô mở cửa sổ nhìn xuống bên dưới, tường quá cao khiến cô rùng mình. Xung quanh công xưởng này là lau sậy không có bất cứ nhà dân hay công ty, xí nghiệp nào nên cũng không có người hay xe cộ qua lại. Nếu may mắn thoát ra khỏi đây thì cô cũng cần phải đi bộ một đoạn rất xa mới có thể bắt được xe.
Nhưng cô không có tiền cũng không có điện thoại nên không thể nhờ người giúp đỡ. Cô đắn đo suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định cứ ra khỏi đây rồi tính tiếp.
Cô lấy ga giường xé ra thành từng sợi dây dài rồi nối chúng lại với nhau. Cô sẽ theo sợi dây này từ từ leo xuống dưới. Chuẩn bị dụng cụ xong xuôi, cô mở cửa sổ để chuẩn bị hành động.
Bỗng cô nghe bước chân ai đó tiến đến gần, chắc là bọn đàn em của hắn. Cô dừng lại vì sợ bị phát hiện, cánh cửa mở ra, chúng bảo cô đi theo vì đại ca chúng muốn gặp cô.
Lệ Linh kháng cự, cô nói nếu hắn muốn gặp thì sao không tự tới. Bọn đàn em bất chấp áp giải người cho bằng được. Thế là cô bị lôi đi không thương tiếc.
Căn phòng nơi được cho là riêng tư của Quang Minh được thiết kế theo hai màu trắng - đen. Vừa nhìn Lệ Linh đã không khỏi thắc mắc tại sao hắn lại chọn màu này khi mà từng nói với cô không thích màu u tối. Lệ Linh đảo mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại khi phát hiện một ánh mắt căm thù nảy lửa đang chăm chú nhìn mình.
Quang Minh với sắc mặt lạnh lùng lên tiếng.
“Đêm nay tôi sẽ cho cô biết làm thế nào để trả hết nợ và giá trị thực sự của bản thân cô là gì?”
Chạm phải ánh mắt sắc lạnh ấy, Lệ Linh có phần sợ hãi nhưng sau nhiều chuyện cô đã không còn yếu đuối như trước mà phản kháng.
“Anh định làm gì tôi?”
Hắn nhếch môi cười khinh bỉ, ghé sát vào mặt cô.
“Cô vội thế làm gì chứ? Chẳng phải tôi nói rồi sao tối nay cô sẽ biết.”
Lệ Linh căm ghét con người hung bạo và vẻ mặt dương dương tự đắc của hắn.
Hắn ra lệnh cho đàn em đưa cô đi tắm rửa, sửa soạn rồi tối nay sẽ đem theo cô đến một nơi mà cô không hề được biết trước.
Lệ Linh nhìn thẳng vào mặt hắn oán hận, cô không hiểu người đàn ông trước đây đã từng yêu thương, chiều chuộng cô biết mấy bây giờ đã trở thành kẻ máu lạnh, không tình người.
Buổi tối, hắn đưa cô đến một hộp đêm nằm trong con phố nổi tiếng ăn chơi của Sài Gòn phồn hoa và đô hội. Trước đây, cô chưa từng đến những nơi như thế này nhưng cũng từng nghe kể qua đôi lần. Âm thanh ồn ào, những chiếc loa được bật hết công suất khiến những người không quen hoặc lần đầu đến đều cảm thấy khó chịu.
Hắn dẫn theo cô và gã bạn thân của hắn bước vào trong. Nhân viên ở đây ai cũng gọi hắn là đại ca nên Lệ Linh nghĩ hắn chắc chắn là ông chủ của nơi này.
Đi hết khoảng ồn ào náo nhiệt, nhân viên dẫn đường cho họ đến một căn phòng rộng lớn và sang trọng tách biệt với bên ngoài. Lệ Linh nhìn thấy trong phòng có một gã đàn ông lớn tuổi và vài cô gái trẻ ăn mặc mát mẻ đang uống rượu, đùa vui và những hành động phản cảm như âu yếm, ôm hôn.
Thấy hắn vào tất cả dừng lại, người đàn ông chỉ tay vào ghế đối diện ra hiệu mời ngồi. Ông ta nhìn Lệ Linh với ánh mắt tò mò và các cô gái kia cũng hiếu kỳ không kém.
“Thật chẳng mấy khi thấy cậu đi đâu mà mang theo người nhà thế này, giới thiệu một chút cho tôi làm quen được không?”
Hắn nhếch môi nhìn cô rồi nói.
“Cô ấy nào phải người nhà của tôi mà là món quà tôi tặng cho người bạn làm ăn cùng tôi tối nay.”
Người đàn ông lớn tuổi bất ngờ ngớ người rồi từ từ hiểu ra mọi chuyện liền thích thú trả lời.
“Cậu quả thật là người thông minh, lúc nào cũng làm tôi thích.”
Quang Minh hất mặt về phía cô ra hiệu cho cô sang bên kia phục vụ gã đàn ông lớn tuổi là đối tác của hắn. Các cô gái bên đó tỏ ra ganh tỵ nhưng cũng đều lần lượt né ra.
Lệ Linh chưa bao giờ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục đến thế này. Cô đứng bật dậy giơ tay lên định tát vào mặt hắn nhưng dường như hắn đã đoán trước ý định của cô liền chặn tay cô lại lạnh lùng ra lệnh.
“Nếu muốn mẹ cô sống yên thì mau qua đó.”
Hắn lấy mẹ ra để đe dọa cô. Lệ Linh đã biết hết những chuyện xấu xa mà hắn có thể làm nên nếu không nghe theo có thể hắn sẽ hại mẹ cô thật. Nén cơn tức giận trong lòng Lệ Linh cúi gằm mặt từ từ bước qua trong lòng không thôi nguyền rủa gã đàn ông xấu xa này. Bỗng ai đó đẩy cô từ phía sau khiến cô ngã nhào vào lòng gã đàn ông kia. Bọn họ reo lên thích thú, có người còn giễu cợt cô.
“Thật không ngờ nha, mới cự tuyệt đó mà giờ đã ôm người ta rồi. Đêm còn dài cô đâu cần phải vội.”
Gã đàn ông kia ra hiệu cho một cô gái rót cho cô một ly rượu, rồi bảo cô uống hết ly này coi như là phép lịch sự chào hỏi. Khi thấy Lệ Linh từ chối, ông ta tỏ ý không vui. Quang Minh không muốn làm phật lòng đối tác liền ra lệnh cho cô uống rượu. Hắn nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ và thù hằn. Ánh mắt của hắn như nhát dao đang dày vò thể xác lẫn tâm hồn của cô. Chút tình yêu cuối cùng cô dành cho hắn đang bị chính hắn bóp nát.
Lệ Linh đáp lại bằng ánh mắt oán hận rồi ngửa cổ ực một hơi hết ly rượu. Cô tự rót thêm vài ly nữa rồi uống sạch. Tất cả bọn họ đều chú mục vào cô không biết cô gái này có còn bình thường không nữa hay đã uống nhầm thứ gì.
Gương mặt cô đỏ ửng, đôi mắt mơ màng nửa say nửa tỉnh khiến gã đàn ông bắt đầu say mê. Hắn không còn để ý đến cuộc trò chuyện nữa mà luôn chú mục vào cô. Bàn tay hư hỏng của hắn luồng xuống dưới váy cô, tay kia kéo eo cô lại gần. Hắn nhẹ nhàng xoa rồi di chuyển lên trên khiến cơ thể cô từ từ mất cảm giác.
Quang Minh ngồi đối diện vẫn chú mục đến mọi hành động của gã đàn kia, hắn không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu. Hắn siết chặt ly rượu trên tay hận không thể bóp nát ngay lúc này. Khi gã đàn ông kia định đặt lên môi Lệ Linh một nụ hôn thì bỗng nhiên một bàn tay lực lưỡng kéo cô ra xa. Bị kéo bất ngờ cô loạng choạng suýt ngã.
Tấn Phong để cô ngã vào lòng hắn rồi kéo cô ra ngoài trong sự sửng sốt của tất cả bọn họ. Cô cảm nhận được sức mạnh của bàn tay kia như đang dùng hết sực lực giữ lấy cô. Toàn thân hắn nóng lên vì tức giận, ánh mặt hừng hực như muốn đốt cháy cả nơi này.
“Ông đang làm gì người phụ nữ của tôi? Có phải chán sống rồi không?”
“Thằng khốn, mày biết tao là ai không?”
Tấn Phong cười khinh khỉnh.
“Ông là cái thá gì? Sao tôi lại phải biết ông?”
Quang Minh chưa kịp phản ứng thế nào trước thái độ của Tấn Phong thì hắn đã kéo cô bước đi ra khỏi căn phòng đầy nhơ nhớp đó. Gã đàn ông lớn tuổi nói với theo trong tức giận.
“Chuyện hôm nay tôi sẽ không để yên đâu!”
Đôi mắt diều hâu với hàng lông mày rất đậm chau lại rất đáng sợ, hắn hận không thể bóp chết kẻ đã phá hỏng cuộc vui của hắn.