Lệ Linh sợ hãi thức đến khuya rồi mới chợp mắt. Cô mơ mơ màng màng linh tính mách bảo như có ai đó đang đến gần. Mi mắt nặng trĩu vì quá mỏi mệt, cô không thể nào mở mắt, mấy ngày nay cô đã chẳng đêm nào được yên giấc. Cô luôn muốn nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này nhưng dù dùng cách nào thì kế hoạch cũng luôn bị thất bại. Lệ Linh chưa từng nghĩ có ngày mình lại rơi vào bi kịch như hôm nay.
Nắm cửa lung lay rồi một tiếng “cạch” vang lên rõ khiến cô giật mình thức giấc. Lệ Linh hoang mang nửa nghi nửa ngờ không biết giấc mơ liệu có thật. Cô nắm chặt chiếc chăn, ngồi dậy thu mình vào một góc yên lặng quan sát xung quanh.
Đèn trong phòng đều đã tắt, không gian yên lặng đến đáng sợ.
“Á!!!”
Lệ Linh hét lớn khi một thân thể đàn ông cao lớn đang đè lên cô, hai tay của hắn đang ghì chặt tay cô trên đỉnh đầu. Trong lúc hoảng sợ cô vùng vẫy, kháng cự quyết liệt. Cô càng kháng cự lại càng kích thích sự hưng phấn của hắn, hắn càng ghì chặt. Trong bóng đêm, một giọng nói đàn ông lạnh lùng, sắc bén cất lên.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ để yên cho cô sao? Cả đời này cô có làm trâu làm ngựa cũng không thể trả hết những gì đã nợ tôi.”
Hắn cúi đầu hôn mạnh lên môi Lệ Linh, cô quay mặt tránh né. Hắn tức giận cắn một cái thật mạnh lên tai khiến cô đau đớn mà thét lên.
“Á!!! Anh điên rồi sao.”
Hắn ngẩng đầu lên, hơi thở nặng nhọc, nhìn chằm chằm vào cô.
“Đúng rồi! Tôi điên rồi nên mới đụng vào một con đàn bà nhơ nhuốc như cô.”
Lệ Linh vừa mới bị sỉ nhục một cách thậm tệ, cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng đáp trả.
“Bây giờ anh mới biết điều đó sao? Vậy mà tôi cứ nghĩ anh đã biết ngay từ lần đầu tiên rồi chứ? Nhưng tôi vẫn rất thắc mắc anh nếu thực sự tốt đẹp thì tại sao nửa đêm nửa hôm lại tìm đến một con con đàn bà nhơ nhuốc chứ phải chăng anh đang thèm khát điều gì?”
Hắn càng nghe lại càng tức giận. Hắn dang tay tát mạnh một cái vào mặt cô rồi đay nghiến.
“Tôi chỉ muốn dày vò cô cho đến chết, đừng có ở trước mặt tôi mà liếc mắt đưa tình với gã khác. Cô sẽ không còn cơ hội để bất cứ gã đàn ông nào để mắt tới vì cả đời này cô phải trả nợ cho tôi.”
Lệ Linh tái xanh mặt trước những lời cay độc vừa nghe thấy. Hắn lấy tư cách gì để chà đạp cô, quan có đầu nợ có chủ cô đâu phải là người đã mang đến cho hắn đau khổ hơn nữa cô đã từng yêu hắn rất thật lòng.
Lệ Linh tức giận quát lại hắn.
“Tôi liếc mắt đưa tình với ai thì liên quan gì đến anh? Anh lấy tư cách gì mà ngăn cấm. Việc anh giam giữ tôi ở đây là trái phép. Tôi hoàn toàn có thể kiện anh.”
Đôi mắt hắn đỏ ngầu như đang chứ cả biển lửa.
“Cô tuyệt đối không được có ý gì với người anh em của tôi. Đừng tưởng người ta giúp đỡ cô một chút, thương hại cô một chút thì có nghĩa là động lòng. Cô chẳng là cái thá gì cả. Loại người như cô giờ chẳng khác gì một đóa hoa tàn.”
Lệ Linh hét toáng lên.
“Bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra!”
Hắn mặc kệ, hung hãn cúi xuống hôn mạnh lên hõm cổ của cô rồi nụ hôn được di chuyển xuống ngực. Đôi tay hắn ghì chặt cơ thể cô khiến cô không thể phản kháng. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào mặt cô đê mê, lưu luyến. Cánh tay nới lỏng hơn rồi di chuyển xuống vòng eo thon gọn của cô. Trong phút chốc Lệ Linh bị mùi hương đàn ông trên người hắn làm cho mê muội nên ý thức phản kháng yếu dần đi. Hình ảnh của lần thân mật đầu tiên cứ lúc ẩn lúc hiện trong đầu cô.
Hắn say mê mơn trớn với cơ thể phụ nữ trong vòng tay mình mà quên mất đó là con gái của kẻ thù. Cả người hắn nóng ran, phần thân dưới bắt đầu khó chịu lớp quần áo bên ngoài trở nên vướng víu.
Bàn tay hư hỏng của hắn luồng qua lớp váy áo của cô tiến vào nơi tư mật. Cơ thể Lệ Linh bắt đầu phản ứng mạnh mẽ hơn. Cô run lên từng hồi và di chuyển theo những đụng chạm của hắn. Nơi tư mật bắt đầu trở nên ướt át và khó chịu. Cơ thể Lệ Linh không chịu nằm yên, vòng tay cô siết chặt bờ vai rộng lớn của hắn mọi lý trí đều phải nhường chỗ cho cảm xúc.
Ngón tay hắn vừa chạm vào nơi ướt át của cô cảm nhận chút hương vị của phụ nữ, bỗng hắn dừng lại rồi bất ngờ đẩy cô ra. Hắn ngồi bật dậy nhìn Lệ Linh với ánh mắt căm phẫn những chuyện vừa xảy ra đối với hắn là chuyện đáng xấu hổ.
Hắn im lặng không nói một lời, mặc lại chiếc áo sơ mi rồi lạnh lùng bước đi xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Gương mặt nhăn nhó rất khó chịu giống như một kẻ vừa phạm phải sai lầm lớn trong cuộc đời. Hắn cố tình đi nhanh để không bị phát hiện ra những tâm tư đan xen dằn xé ở trong lòng.
Lệ Linh bật khóc khi nhận ra đó chỉ là một cái bẫy. Gã đàn ông xấu xa kia hận cô đến tận xương tủy thì sao lại có cảm xúc với cô chứ. Vậy mà trong một phút yếu lòng cô đã lần nữa tin tưởng hắn. Cô thực sự cảm thấy mình rất ngu ngốc. Những gì hắn nói lúc nãy cô vẫn còn nhớ nhưng sao chỉ một cử chỉ yêu thương của hắn đã khiến cô quên đi tất cả. Người xưa có câu, kẻ yếu lòng luôn là kẻ thất bại.