Mấy hôm nay thời tiết thay đổi, trời trở lạnh, căn bệnh viêm phế quản của bà An lại tái phát. Những cơn ho kéo dài khiến cơ thể càng thêm mệt mỏi. Bà ngồi trên ghế đan nốt phần còn dở của chiếc khăn len. Tự nhiên trong khóe mắt của bà ứa ra một giọt nước lăn xuống khóe miệng mặn đắng như là nước mắt. Bà dừng lại lấy tay lau vội vì không muốn ai nhìn thấy. Khuôn mặt buồn rời rợi chất chứa bao tâm tư lâu ngày chưa được giải bày.
Bà An mở điện thoại ra xem giờ nhưng tấm hình bà chụp chung với Kim Quý mấy năm trước hiện ra khiến bà càng thêm xúc động. Kim Quý là cô con gái mà bà yêu thương nhất. Bà không biết tại sao nhưng kể từ lần gặp đầu tiên bà cứ cảm giác đứa trẻ này có một phần máu mủ với mình. Và cũng kể từ đó, bà An luôn chăm sóc và yêu thương Kim Quý như tình cảm của một người mẹ dành cho đứa con bé bỏng của mình.
Bà An mở danh bạ rồi gọi cho Kim Quý. Điện thoại bên kia reo lên một hồi nhưng không có ai nghe máy. Bà An vẫn kiên nhẫn chờ đợi vì biết đâu Kim Quý đang bận công việc. Khi bà An tuyệt vọng sắp tắt máy thì đầu bên kia giọng một cô gái vang lên nhưng có vẻ hơi bực bội.
“Mẹ gọi cho con có việc gì không vậy? Con đã nói rồi mà con bận rộn lắm nên khi nào rảnh con sẽ gọi cho mẹ còn bây giờ…”
Khi Kim Quý định tắt máy thì bà An giọng nói yếu ớt, buồn bã.
“Mấy hôm nay mẹ ốm, không đi lại nhiều được. Nếu con có thể thì sắp xếp thời gian về thăm mẹ một chuyến. Lần cuối cùng con về cũng đã gần một năm rồi, mẹ rất nhớ con.”
Giọng nói như sắp khóc khiến Kim Quý chững lại, cô ta chần chừ một lát rồi cũng đồng ý về thăm bà trong tuần này.
Bà An tắt máy lòng phấn khởi hơn nhiều vì bà sắp được gặp cô con gái yêu của mình. Chẳng mấy khi Kim Quý về thăm nên bà phải cố gắng chuẩn bị cho cô thật nhiều món để không phụ công cô không quản ngại đường xá xa xôi.
Bà An dọn dẹp căn phòng mà trước đây bà đã để Lệ Linh ở khi cô qua đêm tại đây. Phòng của Kim Quý trước đây đang được sửa chữa lại cho khang trang và đẹp đẽ hơn. Căn phòng này không lớn cũng không nhỏ chỉ là có chút hơi cũ vì lớp sơn qua thời gian cũng không còn đẹp như lúc ban đầu.
Khi mở tủ áo ra để lau chùi và sắp xếp, bà An vô tình nhìn thấy một bức ảnh mà người trong ảnh không ai khác chính là cô em gái đã bị thất lạc của bà từ mấy mươi năm trước, bên cạnh còn có một đứa bé chắc hẳn là con gái của người phụ nữ ấy.
Bà An sững người, tay chân bắt đầu run rẩy, bà không dám tin vào mắt mình nhưng sợi dây chuyền người phụ nữ trong hình đeo giống hệt sợi dây mà bà đang có. Khi bà còn nhỏ, cha bà đã làm cho hai chị em hai sợi dây chuyền giống nhau với hàm ý mong hai người sau này sẽ luôn yêu thương nhau, giúp đỡ nhau, luôn nhớ đến tình chị em máu mủ ruột thịt.
Từng giọt nước mắt rơi xuống bức ảnh, khóe môi cong lên, bà An cười trong sự hạnh phúc bởi từ trước đến nay bà luôn tự trách bản thân thiếu trách nhiệm nên năm xưa lạc mất cô em gái. Bà ngắm nhìn rồi vuốt ve, nâng niu bức ảnh, lồng ngực trái đập mạnh liên hồi trong giây lát bà quên đi căn bệnh mà mình đang mang trong người.
Bà An vội lật qua lật lại để kiểm tra xem có thông tin nào khác được ghi trên bức ảnh này nhưng rồi bà đành tuyệt vọng. Bà vừa vui vì tìm ra được chút manh mối thì lại buồn vì dòng đời rộng lớn biết tìm đâu một người khi chỉ có mỗi bức hình đã xưa cũ.
…
Cuối tuần, Kim Quý về thăm bà An như đã hẹn. Lần nào về cô cũng mang theo rất nhiều đồ, bà An đã không ít lần nhắc nhở cô đừng lãng phí tiền vào quà cáp, lần nào Kim Quý cũng hứa là lần cuối nhưng đến nay vẫn không hề thay đổi thói quen này.
Nhìn túi đồ nặng trĩu trên tay con gái bà An mắng yêu.
“Con nhỏ này đã nói không cần mà cứ lại.”
Kim Quý ngã đầu vào vai mẹ nũng nịu.
“Mẹ già rồi nên cần phải tẩm bổ nhiều hơn, hơn nữa con còn mua cho các em nữa mà.”
Bà An cốc nhẹ vào đầu cô, ánh nhìn trìu mến, thân quen vô cùng.
Kim Quý theo mẹ vào trong, sau khi thăm hỏi xong xui bà An bắt đầu nói về chuyện mà mấy hôm nay mình vẫn để trong lòng.
Kim Quý đón lấy tấm hình bà An đưa, vừa xem xong cô ngạc nhiên hỏi.
“Tấm hình này từ đâu mà mẹ có?”
Bà An thấy biểu hiện của cô rất lạ dường như cô có quen hai người họ. Bà kể mình đã nhặt được nó khi dọn căn phòng mà trước đây Lệ Linh từng ở.
Kim Quý nghe xong có chút ngờ vực, cô không hiểu tại sao bà An lại quan tâm đến người trong bức ảnh mà cô thì đã biết chắc đó là hai mẹ con của Lệ Linh. Trước đây khi còn là bạn bè thân thiết, Lệ Linh đã từng đưa cho cô xem bức ảnh này, lúc đó cô rất ghen tị bởi Lệ Linh có mẹ còn cô thì không. Giờ cô lại một lần nữa xem lại bức hình này trong lòng thật không dễ chịu.
Kim Quý gạn hỏi lý do bà An tại sao lại quan tâm đến hai người họ lẽ nào đã từng quen biết.
Trước những câu hỏi hóc búa của Kim Quý bà An đành nói ra toàn bộ sự thật và bà rất muốn gặp họ một lần. Bà nhờ Kim Quý giúp mình tìm ra tung tích của họ.
Kim Quý nghe xong liền không vui, sắc mặt trắng bệch cô không thể ngờ nhân duyên giữa mình với Lệ Linh lại dài đến thế. Đã nói không muốn sống chung dưới một bầu trời mà nay người duy nhất yêu thương cô, người cô luôn xem là mẹ lại có mối quan hệ huyết thống với người nhà đó. Thật trớ trêu!
Kim Quý không nói lời nào rời đi, bà An nhìn theo không hiểu tại sao thái độ của cô lại như vậy lẽ nào bà đã làm gì sai?
Buổi tối Kim Quý ngắm nhìn bức ảnh hồi lâu rồi tự nhủ, nếu những gì mẹ nói là thật thì sau khi họ gặp lại nhau mẹ có còn coi mình là con gái khi biết hết mọi chuyện? Nhưng nếu mình không giúp mẹ khi mà mình biết rõ về họ thì có tàn nhẫn lắm không?
Một bên là người mẹ luôn yêu thương cô, một bên là kẻ thù cô thực sự rất đắn đo.
Nếu bà An biết Kim Quý đã từng làm những gì với gia đình em gái bà thì liệu bà có tha thứ. Nhưng nếu Kim Quý không giúp đỡ thì sẽ phải mất rất lâu nữa bà An mới gặp lại người thân của mình. Xét trên một khía cạnh nào đó, Kim Quý vừa tốt lại vừa không tốt.
Kim Quý cứ trằn trọc không sao ngủ được, cô ta dù đã làm nhiều chuyện không đúng với Lệ Linh nhưng vẫn luôn đối với bà An rất thật lòng. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai yêu thương cô như bà An dù họ không cùng huyết thống. Nếu không có người phụ nữ nhân từ ấy Kim Quý chưa chắc đã tồn tại được trong xã hội khắc nghiệt đến ngày hôm nay. Chuyện này bà An đã cầu xin cô giúp đỡ thì lẽ nào cô lại đành lòng từ chối?