Kể từ khi nhận lại con gái bà Trúc luôn muốn được ngày ngày kề cận bên con chăm sóc và yêu thương nhưng nhiều lần bị từ chối. Hôm nay sau một hồi nài nỉ cuối cùng Kim Quý cũng nhận lời đi ăn tối cùng bà.
Bà Trúc đưa Kim Quý đến một nhà hàng mà bà rất thích và cũng thường xuyên lui tới bởi muốn chia sẻ với cô những sở thích của mình để cả hai hiểu nhau hơn. Còn Kim Quý cô đang rất bực tức chuyện Quang Minh thẳng tay sa thải cô nên muốn nhờ mẹ giúp đỡ để trả thù hắn.
Bà Trúc sau khi nghe Kim Quý nói thì rất tức giận bà cũng có cùng suy nghĩ với cô phải lấy lại tài sản và trả thù cho chồng mình. Nhưng kể từ khi sa cơ thất thế bà đã không còn giữ được mối quan hệ tốt với những người bạn giàu có và quyền lực giờ tìm một người để nhờ cậy thật không dễ.
Bà Trúc im lặng, suy ngẫm một hồi lâu rồi vỗ lên vai con gái động viên.
“Con yên tâm mẹ sẽ làm tất cả vì con, mẹ nhất định sẽ không để kẻ đã bắt nạt con được toại nguyện.”
Kim Quý nghe mẹ nói thế cơn giận phần nào được nguôi ngoai. Còn về phần bà Trúc, trong suốt bữa ăn bà luôn suy nghĩ làm thế nào để hạ bệ được Quang Minh lấy lại công bằng cho gia đình bà.
Kim Quý thầm nghĩ nhận lại mẹ cũng rất hay như thế sẽ có người đỡ đầu, có người để dựa dẫm và nhờ vả. Cô không biết sau này sẽ như thế nào nhưng trước mắt mẹ sẽ làm tất cả vì cô từ nay cô đã thực sự không còn cô đơn nữa. Còn Quang Minh cô nhất định sẽ khiến hắn phải hối hận.
Cả đêm bà Trúc không ngủ, bà đi qua đi bên chiếc giường, bà thực sự rất muốn gọi điện nhưng rồi lại thôi bởi nếu ông ta thực sự còn nghĩ tới tình cũ thì đã chủ động liên lạc từ lâu.
Thế nhưng với hoàn cảnh hiện tại bà Trúc đã chẳng còn ai để trông cậy nên phải thử một phen. Bà bấm vào mấy một số điện thoại không hề được lưu rồi bên kia có tiếng đổ chuông. Sau chốc lát chờ đợi giọng nói của một người đàn ông vang lên.
“Ai đấy?”
Giọng nói ồm ồm một thời quen thuộc bà Trúc vẫn chưa quên, có lẽ thời gian trôi qua ai rồi cũng già âm sắc cũng thay đổi nặng hơn nhưng vẫn không thể nhầm lẫn. Bà Trúc chợt thấy tim mình nhói lên ký ức xưa trở về trong tâm trí.
Mãi không thấy bên kia trả lời người đàn ông tỏ ra bực dọc hỏi lại lần nữa.
“Tôi hỏi là ai đấy?”
Bà Trúc giật mình chậm rãi buông từng từ.
“Là… tôi… đây.”
Người đàn ông chững lại giây lát rồi nói tiếp.
“Là bà thật sao? Lâu rồi không liên lạc tôi cứ tưởng…”
Bà Trúc cắt lời ông ta giữa chừng.
“Lời này nên để tôi nói mới phải.”
Người đàn ông nhẹ giọng.
“Hôm nay bà gọi tôi có chuyện gì quan trọng không?”
Bà Trúc bị hỏi trúng tâm tư từ từ đáp.
“Ngày mai tôi muốn gặp ông, tôi có chuyện muốn nói.”
Tắt điện thoại, bà Trúc trong lòng rối bời. Người đàn ông đó là tình đầu của bà. Trước khi gặp gỡ ông Kỳ, bà Trúc đã từng có một mối tình đầu không mấy suôn sẻ với một chàng trai mà gia đình bà kịch liệt phản đối bởi gia cảnh không tương xứng.
Bà Trúc ngày đó là con gái nhà lành được nuôi dạy tử tế còn chàng trai kia là một học sinh cá biệt nghỉ học sớm ra đời bươn chải. Sau khi biết chuyện hai người yêu hẹn hò yêu đương gia đình bà đã đưa bà lên thành phố đi học. Hai người chia tay nhau từ đây.
Ông Hà nhiều lần lặn lội từ quê lên thành phố tìm bà nhưng bị gia đình bà phát hiện. Thậm chí mẹ bà Trúc còn dọa quyên sinh nếu hai người còn tiếp tục qua lại.
Bà Trúc là người con duy nhất trong nhà nên cha mẹ đã đặt hết tâm tư, tình cảm vì thế việc bà có tình cảm với một chàng trai khố rách áo ôm, gia đình không rõ ràng thực sự rất khó chấp nhận.
Có một lần bà Trúc lén đi chơi với ông Hà, đến khi trở về đã bị cha mẹ bà bắt gặp. Ngoài mặt ba bà Trúc tỏ vẻ bình thường nhưng sau đó đã tìm gặp và nói những lời khiến ông Hà cả đời không thể quên.
“Tôi biết cậu sẽ rất hận tôi nhưng khi nào cậu trở thành cha của một cô gái cậu sẽ hiểu, chẳng cha mẹ nào muốn con mình ở bên một người mà đến cả bản thân mình cũng không lo nổi.”
Ông Hà cuộn tròn tay thành hình nắm đấm, nỗi tủi nhục này chẳng nước sông nào rửa hết. Cũng kể từ đó ông bất chấp tất cả để thay đổi cái nhìn của người đời về bản thân ông, kể cả khi phải làm những chuyện phạm pháp.
Về sau khi bà Trúc quen biết với ông Kỳ và quyết định kết hôn. Hai tháng trước khi cưới bà vô tình gặp lại chàng trai năm nào và tình cảm khi xưa một lần nữa bùng cháy. Bà cũng không biết người đó đang làm công việc gì chỉ biết hoàn cảnh đã đỡ hơn xưa nhưng chắc chắn gia đình bà vẫn sẽ không đồng ý.
Chuyện tái ngộ này chỉ có hai người biết nhưng có một chuyện bà xưa nay luôn giữ trong lòng chưa từng nói với bất kỳ ai. Dù thời gian gặp lại ngắn ngủi nhưng mối quan hệ của họ đã đi quá giới hạn. Lúc đó bà đã không nói với người ấy rằng bà sắp kết hôn, sau đó anh ta nói phải ra nước ngoài công tác một thời gian nữa mới về và trong khoảng thời gian bà Trúc đã lặng lẽ đi lấy chồng. Ông Kỳ vẫn luôn yêu thương vợ mình hết mực mà không hề biết rằng người phụ nữ ấy đâu chỉ có mỗi ông.
Bà Trúc vẫn nghĩ chuyện này bà sẽ giữ kín đến cuối đời vì không muốn bất cứ ai bị tổn thương nhưng nay mọi chuyện đã đi quá xa bà quyết định nói ra để tìm kiếm sự yêu thương, che chở và giúp đỡ từ tình xưa. Bà cũng chỉ là phụ nữ dù mạnh mẽ và cứng cỏi đến đâu thì cũng cần có một bờ vai để nương tựa hơn nữa hoàn cảnh hiện tại của bà cũng rất cần được che chở.
Bà thực sự không biết người ấy liệu có còn yêu thương bà khi năm xưa đã rời xa để tìm kiếm hạnh phúc mới? Nhưng nếu ông ta thực sự vẫn còn tình cảm với bà thì sẽ không từ chối dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất nên bà phải thử.