Sói Già Và Cừu Non: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 55: Tỏ tình thất bại



Ở trong lòng hắn, Lệ Linh cảm nhận được từng nhịp tim hắn đang đập rất mạnh. Thi thoảng hắn lại cúi xuống nhìn cô gái bé nhỏ đang áp sát vào ngực mình cố tỏ vẻ không quan tâm nhưng ánh mắt và hành động của hắn đã tố cáo con tim hắn.

“Á!”

Lệ Linh giật mình la lên khi có một con chuột vô tình chạy lại gần chỗ cô. Ba gã lưu manh kia liền quay lại phía vừa phát ra âm thanh, chúng quan sát và ngày càng tiến lại gần nơi hai người đang ẩn nấp. Quang Minh lấy tay bịt chặt miệng Lệ Linh rồi nép người vào bức tường quan sát.

Chiếc váy dài của cô bất ngờ bị gió thổi tung, một phần tà váy lộ ra ngoài, bọn lưu manh nhìn thấy liền chạy thẳng tới. Quang Minh không còn cách nào khác đành bảo Lệ Linh chạy trước còn mình sẽ giữ chân bọn chúng.

Lệ Linh không đành lòng nhưng nếu bây giờ cô ở lại cũng không thể giúp được gì hơn nữa lại còn đánh mất cơ hội tìm người đến ứng cứu. Lệ Linh vừa rời khỏi thì sau lưng vang lên âm thanh của những cú ra đòn bạo liệt đầy ám ảnh. Cô bịt tai lại, vừa chạy vừa khóc. Khung cảnh phía sau lưng thật khiến cô không dám ngoái đầu nhìn lại.

Quang Minh vốn dĩ cũng không phải thư sinh yếu đuối, những năm tháng lang bạc, bươn chải đã tôi luyện hắn thành một người đàn ông bản lĩnh. Tên đại ca kia vừa ra đòn, Quang Minh đã kịp nắm cánh tay hắn bẻ ngược ra phía sau khiến hắn đau đớn mà nhăn mặt, đôi mắt đỏ lên vì tức giận. Thấy vậy hai tên đàn em liền tấn công Quang Minh để giải vây cho hắn.

Quang Minh nhanh trí né sang một bên nhưng không quên ném hắn về phía hai người kia khiến cả ba tên choáng váng suýt ngã. Nhưng hắn cũng không phải dạng vừa, cả ba xông lên cùng một lúc, Quang Minh bị trúng một đòn ở bụng nhưng may thay không nặng lắm vẫn còn đủ sức để phản công. Quang Minh vùng dậy, nhanh như chớp hắn tung ra một cú đá rồi một cú đấm thẳng vào mặt của một trong ba tên, hạ gục hắn.

Hai tên còn lại có chút khiếp vía nhưng máu anh hùng hùng hục, hắn vẫn không bỏ cuộc. Hắn rút dao tiến tới.

“Xoẹt! Xoẹt!”

Cánh tay Quang Minh bị thương, máu bắt đầu chảy. Quang Minh cau mày vì có chút đau đớn. Hắn lấy bàn tay còn lại bóp chặt không cho vết thương chảy máu. Hai tên lưu manh thấy mình dành được lợi thế liền cười giễu cợt.

“Mày tưởng bọn tao không biết mày là ai sao? Lấy được mạng mày thì tao có cái mà kể công với ông chủ rồi. Haha.”

Quang Minh nhận ra ngay hắn đang nhắc đến ai lạnh lùng đáp trả.

“Làm được đi rồi hẵng nói còn chưa biết ai lấy mạng ai đâu.”

Hai tên kia thay đổi sắc mặt trước lời thách thức, hùng hổ vung dao.

“Xoẹt!”

Quang Minh né người, bắt lấy cổ tay hắn bóp mạnh rồi vặn ngược khiến hắn không chịu được đau mà thả con dao xuống đất. Nhân lúc hắn thất thế, Quang Minh tung ra một đòn đánh sau gáy khiến hắn nằm gục xuống đất. Tên đại ca thấy thế liền hoảng hốt bỏ chạy.

Khi đã hạ xong bọn chúng cũng là lúc Quang Minh cảm thấy khắp cơ thể đau nhói, hắn đi loạng choạng vài bước thì nằm xuống đường bất động.



Tỉnh dậy trên chiếc giường ở bệnh viện, Quang Minh sửng sốt không biết tại sao mình lại ở đây. Hắn thậm chí còn không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra vào tối qua. Toàn thân đau ê ẩm nhưng hắn vẫn giữa thái độ lạnh lùng như đang rất khỏe mạnh.

Lệ Linh rót cho hắn cốc nước. Cô kê cao chiếc gối sau đầu đỡ hắn ngồi dậy uống ít nước. Hắn nhìn cô với đôi mắt dịu dàng khác hẳn trước đây nhưng cô cúi mặt cố tình tránh né.

“Anh uống nước đi, bác sĩ dặn anh cần phải uống nhiều nước thì vết thương mới nhanh hồi phục.”

Khi tay cô vừa đưa cốc nước đến chỗ hắn thì bỗng nhiên cổ tay bị giữa chặt, hắn kéo cô lại gần.

“Sao em lại quan tâm đến sức khỏe của tôi? Chẳng phải em rất hận và chỉ mong tôi sớm biến mất sao?”

Lệ Linh giật mình rụt tay lại, cốc nước rơi xuống, cô đáp.

“Tôi quan tâm không phải vì quý mến anh mà vì ít nhất lần này anh cũng đã cứu tôi. Đối với tôi mọi thứ đều rất rõ ràng, quá khứ và hiện tại không thể xem là một.”

Sắc mặt hắn trầm xuống đầy thất vọng có lẽ hắn đang mong được nghe những lời mà mình mong ước nhưng không những gì hắn vừa nghe thấy chỉ khiến trái tim hắn đau nhói. Nhưng hắn phải chấp nhận thôi bởi mọi sự đến nông nỗi này cũng là do hắn quá mù quáng, trong mắt chỉ có hận thù.

Lệ Linh quay người bước đi nhưng một lần nữa bàn tay của ai đó giữ cô lại thật chặt. Cô cảm nhận một luồng khí nóng hổi đang lan tỏa trên bàn tay nhỏ nhắn của cô. Cô im lặng không nói, một lúc sau người đàn ông với giọng nói trầm trầm cất lời.

“Bây giờ anh phải làm gì thì mới được em tha thứ?”

Lệ Linh cảm thấy trái tim mình có chút động lòng nhưng những chuyện trước đây khiến cô không thể nào quên. Cô lạnh lùng nói.

“Tôi với anh ngay từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, tôi không muốn tiếp tục sai lầm nữa.”

Lời của Lệ Linh như một gáo nước lạnh dội vào mặt khiến hắn đau đớn vô cùng về quá khứ ích kỷ và nông nổi của bản thân. Hắn nhắm nghiền mắt khi cô đã rời đi, nỗi đau gặm nhấm trái tim khiến nó rỉ máu theo từng phút, từng giây. Trước đây, hắn đã từng bỏ qua lời mách bảo của trái tim để chạy theo lý trí, nay hắn muốn quay lại sống thành thật với trái tim mình thì đã quá muộn.

Kể từ khi Lệ Linh đau khổ rời đi hắn đã nhận ra cuộc sống của mình trở nên vô vị. Nhưng hắn không có cách nào thoát khỏi những suy nghĩ hận thù. Sự ra đi của cha mẹ và tuổi thơ bất hạnh đã hằn sâu trong tam trí hắn. Lúc hắn biết mình trả thù sai người và muốn bắt đầu lại mọi thứ đã quá muộn.

Vết thương thể xác không thể dày vò hắn bằng vết cắt trong tim. Lồng ngực đau nhói, hắn nhìn theo vóc dáng mảnh mai của người mình yêu rời đi. Đxa rất nhiều lần hắn đấu tranh giữa tiếp tục trả thù và buông bỏ nhưng bất thành bởi chưa đủ quyết tâm.

Hôm nay, nhìn Lệ Linh lo lắng cho hắn, hắn đã nuôi hy vọng về một tình yêu đậm sâu mà hắn đã từng có.

Trong cuộc đời Quang Minh những chuyện đau buồn không ít nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy thất vọng về bản thân như giờ. Hắn bây giờ không nghèo tiền bạc nhưng lại nghèo nhân cách. Hắn không phải là người đáng để được tin tưởng hay gửi gắm yêu thương.