Kế hoạch vu khống bất thành đã khiến mối quan hệ giữa lão Vĩnh Hà và Quang Minh đi vào giai đoạn căng thẳng nhất. Cả nhà lão Vĩnh Hà ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm tìm cách trả thù.
Hôm nay là sinh nhật của Tấn Phong, Lệ Linh muốn dành cho anh một bất ngờ nên từ sáng cô đã đi siêu thị mua sắm. Cô biết cái mà Tấn Phong thích nhất chính là bữa cơm gia đình ấm cúng. Tấn Phong từ nhỏ đã không có người thân bên cạnh nên cảm giác đơn độc luôn khiến anh buồn lòng.
Lệ Linh còn nhớ lần đầu tiên cô nấu bữa tối cho anh, anh đã rất cảm động. Đó cũng chính là lần đầu tiên có người đàn ông vì cô mà rơi lệ. Cô nghĩ đến việc anh sẽ vui, sẽ hạnh phúc khi được ăn bữa tối do chính cô chuẩn bị thì lòng cô không kìm được mà vui thầm.
Lệ Linh đẩy xe đi dạo một vòng quanh siêu thị chọn rất nhiều thứ, toàn những món anh thích. Cô biết tính anh rất kỹ nên mua bất cứ cái gì cô cũng cẩn thận xem hạn sử dụng và nơi sản xuất để tránh mua phải hàng rởm. Lần trước vì cô sơ ý mua phải đồ hết hạn khiến anh đau bụng hai ngày liền mỏi mệt không thể ra ngoài.
Lệ Linh bất giác mỉm cười vì anh dù có thế nào cũng không dám giận cô ngược lại Tấn Phong vì sợ Lệ Linh tự trách bản thân mà buồn rầu nên cố gắng để lấy lòng cô. Trên đời Lệ Linh chưa từng gặp người đàn ông nào lại quan tâm và yêu chiều cô đến thế.
Tấn Phong rất thích gỏi tai heo nên cô ghé sang quầy thịt lựa một chiếc thật tươi về làm gỏi. Sau hai tiếng đồng hồ mua sắm, cuối cùng mọi thứ cũng đã đầy đủ cô ra quầy tính tiền rồi ra về.
Đồ đạc rất nhiều, Lệ Linh khó khăn lắm mới mang được đến chỗ đậu xe. Cô mở cốp bỏ mọi thứ vào trong. Bấc giác cô nhận ra nhà xe lúc này rất vắng vẻ đến cả bảo vệ cũng không thấy. Cô nhìn quanh không thấy có gì bất thường liền mở cửa xe. Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, tay cô bất ngờ bị ai đó khóa lại ở phía sau, miệng bị bịt chặt bởi một chiếc khăn. Chiếc khăn được tẩm hóa chất khiến cô khó thở, cô cố gắng hô hoán nhưng cũng chỉ kêu lên vài tiếng ú ớ rồi rơi vào trạng thái ngất xỉu.
Tỉnh lại trong căn phòng u ám, Lệ Linh hoảng sợ kêu lớn.
“Có ai không? Cứu tôi với?”
Tiếng kêu cứu ngày càng nhiều khiến những tên cánh cửa bên ngoài nghe thấy, chúng chạy vào nhìn cô gái với ánh mắt giễu cợt.
“Cô em đang kêu ai thế? Nơi này chẳng ai biết cả đừng tốn công tốn sức nữa.”
Nói rồi hắn ném cho cô một ổ bánh mì.
“Chắc cô cũng đói lắm rồi, ăn đi rồi ngoan ngoãn ở đó đừng quấy phá nữa. Nếu không vì ông chủ căn dặn không được để cô chết thì bọn tôi đã chẳng cần phải tử tế thế này.”
Những lời hắn nói khiến Lệ Linh nửa tỉnh, nửa mê, cô nhận ra mình đã bị bắt làm con tin. Tính mạng của cô phụ thuộc vào kẻ bắt cóc mà cô thì lại không biết hắn là ai. Cô cố gắng đứng dậy hỏi bọn chúng.
“Ai đã làm việc này? Hãy nói cho tôi biết là ai? Tôi có rất nhiều tiền tôi có thể cho các anh?”
Bọn chúng nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng không chút thương cảm. Một tên trong số đó nói lớn.
“Đây không phải việc có tiền là có thể giải quyết được. Cô đã chọc giận tiểu thư của chúng tôi nên phải trả giá đắt. Bây giờ có cầu xin cũng vô ích thôi.”
Lệ Linh nhẩm trong đầu “tiểu thư” là tiểu thư nào chứ? Cô không hiểu bọn chúng đang nhắc tới ai. Rồi cô chợt nhớ ra chuyện Quang Minh đã từng nói, Kim Quý giờ đã là con gái của ông trùm. Đúng rồi giờ cũng chỉ có cô ta là hận Lệ Linh nhiều đến đến thế.
Lệ Linh tựa vào tường tuyệt vọng, cô không thể ngờ duyên nợ của hai người vẫn chưa kết thúc. Cô đã phải trải qua biết bao đau khổ nhưng đến tận bây giờ Kim Quý vẫn chưa thể bỏ qua mọi chuyện hơn nữa từ đầu đến cuối Kim Quý đã rất nhiều lần làm tổn thương cô.
Căn phòng này khiến cô sợ hãi và nhớ lại lần bị Quang Minh bắt cóc và giam giữ ở một khu nhà bỏ hoang nếu không có Tấn Phong có lẽ cô vẫn còn chịu khổ rất nhiều. Phút chốc hình ảnh của Tấn Phong tràn ngập trong tâm trí của cô. Cô ước gì anh cũng ở bên cạnh cô lúc này để bảo vệ và chăm sóc cho cô.
Càng nghĩ Lệ Linh lại càng tuyệt vọng.
Tấn Phong sau khi không gọi được cho Lệ Linh nhiều lần liên tiếp, anh dự cảm có chuyện không hay liền đến tìm Quang Minh. Vừa bước vào phòng, anh liền chứng kiến cảnh Quang Minh nổi giận không kìm được cảm xúc đập phá đồ đạc.
“Rổn!”
Chiếc điện thoại bị ném không thương tiếc rơi xuống trước mặt Tấn Phong. Quang Minh hậm hực chửi rủa.
“Lão già khốn kiếp! Chuyện đê tiện như thế này cũng làm được, có giỏi thì đấu với tôi đây này.”
Tấn Phong bắt đầu hiểu ra mọi chuyện, anh bình tĩnh bước lại gần nhìn vào mắt Quang Minh rồi hỏi.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì với cô ấy rồi không? Rốt cuộc anh đang giấu tôi chuyện gì?”
Trước sức ép của Tấn Phong, Quang Minh trầm giọng.
“Chẳng có chuyện gì to tát cả, lão Vĩnh Hà đang giữ Lệ Linh để uy hiếp chúng ta đầu hàng hắn.”
“Cái gì? Lệ Linh bị bắt cóc chưa rõ sống chết thế nào mà anh nói là không có chuyện gì to tát? Sao anh có thể máu lạnh đến thế? Tôi nói cho anh biết nếu có chuyện không hay xảy ra cho cô ấy tôi sẽ không để yên cho anh?”
Trước thái độ tức giận của Tấn Phong, Quang Minh cũng không nhượng bộ mà hét lớn.
“Cậu nói cứ như thể cô ấy là do tôi bắt cóc vậy? Nếu cậu thực sự tài giỏi thì sao lại không bảo vệ được cô ấy? Cậu đến đây hùng hổ với tôi thì có ích gì? Lão già đó vẫn còn chưa ra điều kiện chứng tỏ cô ấy vẫn đang an toàn, nếu cậu không bình tĩnh mà làm loạn lên thì mọi chuyện không biết sẽ như thế nào nữa.”
Tấn Phong rất nóng lòng muốn cứu Lệ Linh.
“Không được, tôi phải đi tìm lão ta, không thể cứ ngồi yên đợi mãi.”
“Đứng lại! Không được đi!”
Bỗng điện thoại của Quang Minh reo lên phá vỡ không khí căng thẳng, hai người nhìn vào chiếc điện thoại màn hình chằng chịt vết nứt.
“Alo!”
Bên kia giọng một người đàn ông lớn tuổi vang lên, giọng cười lạnh đến rợn người.
“Mày bắt máy nhanh quá khiến tao rất bất ngờ. Cô ta chỉ mới mất tích có vài tiếng đồng hồ mà mày đã lo lắng đến vậy sao? Tao rất nóng lòng xem kịch hay.”
Quang Minh cố tỏ ra điềm tĩnh đáp trả.
“Mọi chuyện không như ông nghĩ, tôi việc gì phải bận tâm đến cô ta. Đối với cô ta tôi hận còn không hết cớ sao lại phải lo lắng. Ông bắt nhầm người rồi.”
Giọng cười lại càng rõ ràng hơn cho thấy hắn không hề tin vào lời Quang Minh vừa nói.
“Không! Tao chẳng nhầm gì cả.Nếu không quan trọng sao lần trước mày phải bất chấp bảo vệ cô ta mà không tiếc đến tính mạng.”
Âm thanh trong điện thoại không to cũng không nhỏ đủ để Tấn Phong nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người. Hóa ra lần trước Lệ Linh cùng Quang Minh ra nước ngoài cũng gặp chuyện không hay nhưng cô không hề kể cho anh biết. Tấn Phong rất buồn không biết cô còn giấu anh bao nhiêu chuyện nữa?
Lão Vĩnh Hà lại tiếp tục công kích.
“Nếu tao đoán không nhầm thì người anh em của mày cũng đang ở đó, mày có muốn biết giữa mày và anh ta, cô ta sẽ chọn ai không?”
Quang Minh bất giác giật mình nhìn Tấn Phong, thật ra điều mà lão ta vừa nói cũng chính là điều mà hai người từ lâu vẫn canh cánh trong lòng. Lão già mưu mô quỷ quyệt này từ lâu đã đi guốc trong lòng họ.
“Tao có một vụ làm ăn cần có một người giao hàng, trong hai đứa bọn mày chỉ cần một đứa làm được tao sẽ thả cô ta ra. Chắc mày vẫn nhớ chuyện lần trước chứ, nếu bọn mày dám phản bội thì đừng trách tao.”
Nói xong lão liền cúp máy nhưng giọng cười mãn nguyện của lão vẫn vang lên văng vẳng bên tai ám ảnh không dứt.
Quang Minh và Tấn Phong đều nhận thức được việc mà họ đang phải đối mặt không phải là một chuyện đơn giản. Điều kiện mà họ cần thực hiện là một chuyện phạm pháp nếu làm theo họ có nguy cơ sẽ phải chết chết rục trong tù nhưng nếu không làm thì Lệ Linh sẽ chết.