Sói Già Và Cừu Non: Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 67: Định mệnh thay đổi



Sau ba ngày hôn mê cuối cùng Kim Quý cũng trở về từ cõi chết. Đôi mắt thường ngày phủ đầy lớp phấn trang điểm nay hốc hác, hao gầy đi rất nhiều. Bờ mi nặng trĩu không buồn động đậy, Kim Quý vẫn chưa biết mình đang ở đâu và chuyện gì đã xảy ra.

Kim Quý xoay người cử động chợt nhận ra toàn bộ cơ thể đang bị cố định bởi những băng gạc trắng, chân bị cố định bởi bột rất nặng nề. Càng cố gắng di chuyển lại càng đau đớn. Kim Quý hoảng loạn sờ lên gương mặt xinh đẹp của mình nhưng làn da mịn màng thường ngày đã bị tấm gạt trắng quấn chặt chi chít. Từng cơn đau buốt truyền đến từ bên dưới hành hạ thể xác lẫn tâm trí cô ta.

Quá sốc Kim Quý la hét inh ỏi khiến các nhân viên y tế hoảng loạn chạy đến giữ chặt cô trên chiếc giường bệnh nhân ra sức động viên, an ủi, số khác đi tìm bác sĩ.

Kim Quý thực sự không thể chấp nhận hiện tại như một phế vật gào khóc thảm thiết, toàn thân trắng muốt - màu trắng ám ảnh của những vật dụng băng bó bệnh nhân.

Các bác sĩ sau khi hay liền chạy đến họ đứng kín giường khiến cô ta thêm sợ hãi. Mở to mắt nhìn những người xa lạ trước mặt trong đầu Kim Quý hiện lện trăm ngàn câu hỏi ở đâu, tại sao, như thế nào,...

Sau vài phút ban đầu xôn xao anh bác sĩ cho mọi người giải tán rồi ngồi xuống bên cạnh kể lại mọi chuyện cho Kim Quý. Nghe xong cô ta còn gào khóc to hơn nữa, hoàn cảnh không nhà, không người thân, không tiền bạc lại còn mang trọng thương thực sự rất bế tắc.

Bác sĩ không nói cho cô ta biết chính anh là người gây tai nạn vì sợ cô ta kích động sẽ xảy ra chuyện không hay nhưng trong lòng rất áy náy. Điều quan trọng nhất là sau khi vết thương lành lại gương mặt kia không phải của Kim Quý mà là của một người khác thì cô ta sẽ như thế nào?

“Cô bị thương rất nặng tạm thời chưa thể cử động mạnh, trong thời gian tới nếu cần gì cô cứ nhờ nhân viên y tế giúp đỡ. Cô tên gì? Cô có cách nào để liên lạc với người thân không?” Anh ta sửa lại ga giường cho thẳng, kê lại gối thái độ ân cần chăm sóc.

Kim Qúy im lặng, cô không biết phải trả lời thế nào vì bản thân đang lẩn trốn nên không muốn bất kỳ ai biết những thông tin cá nhân của mình. Y tá đứng bên cạnh nói mấy câu gì đó Kim Qúy nghe không hiểu có lẽ là ngôn ngữ địa phương.

Kim Qúy bình tĩnh nhìn những người xung quanh với ánh mắt dò xét, dường như không ai nhận ra cô nên trong lòng có chút yên tâm. Vài ngày tới có lẽ cô sẽ ở lại đây.

Anh bác sĩ đành bất lực khi bệnh nhân cứ im không xác định được nhân thân có lẽ vì vẫn còn chưa ổn định tâm lý. Anh để cô ở lại bệnh viện tiếp tục điều trị cho đến khi khỏi hẳn.

Mỗi ngày sau khi tan làm anh ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô ta vì ở đây duy nhất anh là người phải chịu trách nhiệm chính cho việc này.

Đã một tuần rồi anh không về nhà kể từ khi mta đi người vợ yêu thương, căn nhà đối với anh không còn quan trọng nữa. Mỗi khi trở về cảm giác trống vắng và đìu hiu khiến anh thêm đau lòng.

Ba năm rồi, ngôi nhà không được chăm sóc nên tường nhà đã loang lỗ những vết sơn bạc màu. Cầu thang đầy bụi do thiếu sự quan tâm của chủ nhà. Khoảng sân rộng nơi hai vợ chồng hay đánh cầu lông và kể cho nhau nghe về ước mơ về một gia đình có tiếng khóc trẻ thơ giờ chỉ là một khoảng đen chia cắt giữa quá khứ và hiện tại.

Những bữa cơm vui vẻ từ lâu chỉ còn là kỷ niệm, mỗi bữa anh thường ăn vội những phần hamburger và uống nước ngọt có ga rồi lại tiếp tục làm việc điên cuồng.

Hằng ngày, anh cố gắng nói chuyện thật nhiều để khiến Kim Quý mở lòng chia sẻ nhiều thông tin và cảm xúc, giúp cô có cái nhìn lạc quan về thế giới mình đang hiện hữu. Những câu chuyện anh kể thường rất hài hước khiến cô vui vẻ hẳn lên.

Tiếng cười bắt đầu vang vọng trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, bỗng anh dừng lại có chút do dự.

“Cô có muốn tôi liên hệ với người nhà của cô không?”

Qua lớp khăn trắng kín mít Tom nhìn thấy nụ cười của cô gái tắt dần chuyển sang tâm trạng buồn bã. Cô nghiêng đầu về phía đối diện đáp nhẹ.

“Không.”

“Tôi nghĩ họ nên biết tình trạng của cô và ở bên cạnh cô lúc này.”

Kim Qúy vẫn im lặng vì hơn ai hết cô hiểu ở hoàn cảnh hiện tại cô phải tự sinh tự diệt chứ làm gì có ai bên cạnh quan tâm, chăm sóc. Cô có muốn trở về gia đình cũng không được nữa rồi vì bản thân đã gây nhiều tội ác. Anh bác sĩ kia rất lương thiện nhưng không biết vì sao lại phải trải qua những bi kịch đau lòng như thế còn bản thân cô chỉ sợ đời này sẽ không được tha thứ.

Cô ước mình có thể quay lại những ngày tháng có cha mẹ ở bên để được trò chuyện mỗi tối, xem tivi, ăn cơm cùng nhau. Bây giờ cha mẹ thế nào một chút tin tức cô cũng không hề có. Hai đất nước nằm cạnh nhau nhưng đường về nhà lại xa vời vợi.

“Nếu cô không nói tôi cũng không ép nhưng thời gian tới cô vẫn phải ở lại đây chuyên tâm điều trị. Trong vòng ba tháng nữa tình hình sẽ ổn hơn nhưng vẫn chưa thể xuất viện. Nếu cô cần bất cứ điều gì hay muốn chia sẻ đều gì cứ liên hệ với tôi.”

Nhìn bóng lưng của Tom rời đi, Kim Qúy cảm nhận được sự ấm áp, bao dung tỏa ra từ tâm của một người đàn ông từng trải hiểu người, hiểu đời.

Cô đã từng yêu một người đàn ông rất nhiều nhưng sau cùng đó chỉ là một tình yêu ngu ngốc. Gía như anh ta không mang sự dối trá bước vào đời cô thì có thể mọi chuyện đã không đi đến bước này. Càng nghĩ lại càng hận gã đàn ông xấu xa đó ngàn lần.