Ngày Kim Qúy xuất viện, Tom lái xe đưa cô về nhà, anh còn đặc biệt sắp xếp cho cô một căn phòng rộng rãi trên lầu. Lúc ở bệnh viện, Kim Qúy nhiều lần nói về những món đồ mình thích nên Tom đã sưu tập và trang trí chúng trong căn phòng của cô thật tươm tất.
Nhìn không gian ngập tràn hoa và những món đồ mình thích, Kim Qúy cảm giác nơi đây dường như là thiết kế dành cho riêng mình. Cô nhìn Tom với ánh mắt thán phục và biết ơn.
“Anh thực sự chu đáo quá. Sao anh có thể nhớ được tất cả những gì em nói. Em cứ nghĩ từ nay mình sẽ không còn ai làm bạn, còn ai quan tâm nữa nhưng may mắn đã gặp được một người bạn tốt như anh.”
Tom vẫn chưa đủ can đảm để nói cho Kim Qúy biết, cô bây giờ đối với anh chỉ là một hình nhân thay thế người vợ ngắn số ngoài ra không còn gì nữa. Anh tốt với cô một phần vì có lỗi trong vụ tai nạn phần khác là vì gương mặt của cô.
“Sau này em cứ ở đây những chuyện khác từ từ tính. Nhà anh rất ít khi có người tới, còn anh chủ yếu ở bệnh viện nên em không cần phải ngại.”
“Công việc ở bệnh viện bận rộn đến mức anh không còn thời gian về nhà nữa sao?”
Lời của Kim Qúy khiến Tom chợt buồn. Anh không phải không có thời gian chỉ là không muốn nhớ đến những bữa ăn rộn rã tiếng cười của hai người nay chỉ còn lại một.
“Không hẳn như vậy.”
Sự hờ hững của Tom khiến Kim Qúy để tâm, cô cảm nhận được có gì đó khang khác trong thái độ của Tom khi về nhà dường như anh đang giấu điều gì.
Tom trở về phòng. Anh bước vào phòng tắm, dội mạnh từ trên xuống khiến bản thân tỉnh táo hơn trong dòng nước lạnh ngắt. Khi chiếc áo sơ mi được cởi bỏ, toàn bộ khuôn ngực lực lưỡng lộ ra như một tuyệt tác nghệ thuật. Bờ vai rộng lớn hứng từng đợt nước như đang cố gắng buông bỏ tất cả.
Tom dùng đôi bàn tay to lớn vuốt mạnh để gạt hết nước trên mặt theo từng đợt hy vọng những ma sát mạnh mẽ sẽ khiến anh tỉnh táo hơn sau tất cả mọi việc. Nhưng nước cứ rơi không ngừng đến lúc không thể cố thêm được nữa anh chùng gối ngồi tựa vào tường. Hình ảnh người vợ anh yêu tha thiết cứ hiện về, dù thầm nhủ cố ấy chỉ là thế thân nhưng …
Đang chìm đắm trong đau khổ và dày vò, bỗng Tom qua lớp cửa kính mờ của phòng tắm, anh nhìn thấy ai đó đang đến gần. Tom vội mở cửa bước ra.
“Á!”
Bị bất ngờ Kim Qúy trượt chân ngã nhào vào lòng Tom, anh vội đỡ lấy cô khiến cả hai áp sát vào nhau. Cơ thể ướt át của Tom bỗng nhiên nóng lên như được nung trong lò luyện thép. Bốn mắt nhìn nhau ngượng ngùng.
Trong lúc bối rối bỗng nhiên gò má đang nóng rát của Tom được làm dịu bởi bờ môi mềm mọng của ai đó. Nó như chất kích thích khiến anh không kìm được cảm xúc đáp trả mãnh liệt.
Anh bạo liệt khóa chặt môi cô gái rồi chiếm lấy cả cơ thể cô. Đôi tay rắn chắc bế thốc cô lên mang về giường một cách dứt khoát. Cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, hai cơ thể nhịp nhàng cùng hát vang giai điệu tình yêu mật ngọt.
Từng cái siết tay, cử chỉ âu yếm, nụ hôn mãnh liệt đã khiến Tom lần nữa được sống trong cảm giác hạnh phúc của nhiều năm trước. Tom như bị trúng “bùa yêu” miên man không dứt. Càng kéo dài lại càng đắm chìm, lý trí đã bị đánh bại bởi những cảm xúc trỗi dậy mạnh mẽ trong tim.
Một năm sau…
Tom đưa Kim Qúy trở về Việt Nam với tư cách là phu nhân của anh nhưng hề biết rằng bản thân lâu nay vẫn luôn bị người phụ nữ mưu mô này lợi dụng. Việc cô ta trở về nước là vì vài hôm trước sau khi nghe tin ông Vĩnh Hà được đồng bọn giúp đỡ vượt ngục thành công nên Kim Qúy nuôi hy vọng gặp lại cha, mẹ để gia đình đoàn tụ.
Vừa đặt chân đến sân bay, Tom đã ngõ lời muốn đến gặp cha mẹ vợ nhưng Kim Qúy ngăn lại.
“Chuyện gặp ba em để thêm ít hôm nữa. Em đi đã lâu hơn nữa gương mặt lại thành ra thế này em sợ sẽ làm họ nhất thời không chấp nhận nổi. Mẹ em tuổi đã cao lại bị bệnh về huyết áp nên em lo…”
“Em thực sự rất hiếu thảo, ước gì mai này anh cũng có một cô con gái như em về già không phải sợ không có người chăm sóc. Hay là…”
Tom vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu một cách mờ ám.
“Hay tối nay mình lên kế hoạch làm ngay luôn.”
Kim Qúy ngắt anh một cái rõ đau rồi giả vờ trách mắng.
“Anh chỉ được mỗi chuyện ấy là giỏi.”
Họ tình tứ trêu chọc nhau khiến bác tài xế ngồi phía trước cũng phải ngượng ngùng giả vờ như không biết chuyện gì.
Hôm nay, Tom đi cùng vợ đến bệnh viện để gặp viện trưởng. Trong lúc hai người bàn bạc với nhau về công việc sắp tới của Tom, Kim Qúy một mình đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện.
Hành lang phía trước rộng thênh thang nhưng vắng người qua lại, đây có vẻ là khu dành riêng cho khách VIP nên an ninh rất nghiêm ngoặt những người không liên quan không được phép đến.
Kim Qúy tò mò bước đến gần một phòng bệnh, cô ghé mắt vào xem bất người nhìn thấy người đàn ông gương mặt trắng bệch, xanh xao, vóc dáng hơi gầy nằm im bất động trên giường kia không ai khác chính là Quang Minh - kẻ mà cô ngày nào cũng mong hắn chết thảm.
Kim Qúy nhìn quanh không thấy ai nên liền lẻn vào trong. Cô bước đến đầu giường nhìn thật kỹ để xác minh lần nữa. Từ trong ánh mắt sắc sảo hiện ra nụ cười gian ác.
Kim Qúy tự độc thoại với chính mình.
“Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay, hai chúng ta xem ra tôi chưa phải là người thảm nhất. Tôi sẽ khiến anh phải trả giá đắt cho những gì anh đã gây ra cho tôi.”
“Lúc trước anh lừa tôi tan cửa nát nhà, nếu không vì anh tôi đã không phải trốn chui trốn nhũi như hôm nay. Cũng may ông trời có mắt nên tôi có cơ hội gặp lại anh. Giờ anh xem anh kìa cứ như phế vật, cả ngày chỉ biết nằm im, bất tài vô dụng chưa kìa?”
“Còn cô ta nữa, người anh luôn yêu thương và bất chấp tất cả để bảo vệ sao cô ta không ở bên cạnh chăm sóc anh?”
Nói rồi cô ta nhìn bình thuốc đang được chuyền vào trong cơ thể của Quang Minh cười đắc ý. Kim Qúy từ từ vặn van cho thuốc chạy nhanh hơn, cơ thể vốn yếu ớt của Quang Minh không chịu được liền phản ứng dữ dội. Kim Qúy lấy chiếc gối ở đầu giường đặt lên mặt anh rồi giữ chặt.
Bỗng ngón tay của Quang Minh cử động khiến cô ta hoảng hốt bỏ chạy ra ngoài. Đúng lúc đó máy theo dõi sinh tồn phát ra chuông báo động, đội ngũ y, bác sĩ vội vàng kéo tới.
Không gain trở nên xôn xao, Kim Qúy lo lắng không biết có ai đã nhìn thấy cô ta rồi vội vàng rời khỏi bệnh viện.