Sói Săn Mồi

Chương 120: Ta là Dâʍ Ma (12)



Vài phút sau, khi đã an tọa tại hai cái ghế bành sang trọng trong phòng, Long lim dim mắt đợi mụ già Đổng Nghiên bày ra âm mưu của mụ.

“Đại nhân…….già này nói thẳng, chúng tôi cùng Đoàn gia có mối thù truyền kiếp…….mấy năm gần đây chúng lại độc quyền các mỏ kim loại nên ép giá chúng tôi rất thê thảm khiến Đổng gia rơi vào khó khăn, nếu qua mấy năm nữa Đổng gia không thể không sụp đổ mất……..Mong đại nhân có thể giúp Đổng gia bước qua lần hoạn nạn này” Đổng Nghiên nói với giọng nghiêm trọng hết sức, mụ cũng là nói thật…….việc độc quyền các mỏ kim loại của Đoàn gia khiến chúng có thể tùy ý nâng mức giá kim loại khiến Đổng gia lao đao, dù gì thì Đổng gia cũng là một gia tộc lớn…..cũng phải kinh doanh để nuôi sống hàng ngàn cái miệng.

“Hà hà! Đổng bà bà à Đổng bà bà, chắc bà cũng biết quy củ của Thập Lục Tháp chứ…..các trưởng lão không được nhúng tay vào ân oán giữa các gia tộc, chẳng lẽ bà muốn ta vừa mới trở thành trưởng lão sáng nay thì vài ngày nữa lại bị mất chức thậm chí là mất cả cái đầu này sao?” Long vừa ngáp ngái ngủ với nói như rất mệt mỏi khiến Đổng Nghiên giận dữ nghiến răng nhưng không có cách nào, mình đang cầu người ta.
“Đại nhân……..người khôn không nói tiếng lóng……..quy củ do con người lập ra nên cũng có thể do con người bước qua, chỉ cần đại nhân nguyện ý giúp Đổng gia lần này thì tôi chắc chắn rằng lợi ích mà ngài có được cũng không hề ít!” Đổng Nghiên cúi đầu nói.

“Hay cho câu người khôn không nói tiếng lóng! Đổng bà bà cũng chả phải đang nói tiếng lóng với ta đó sao?” Long nheo mắt nhìn mụ già đầy mưu mô trước mặt.

“Đại nhân………..Đổng gia không giống các gia tộc khác chuyên môn một mặt hàng mà kinh doanh rất nhiều ngành nghề, chỉ cần đại nhân muốn thì Đổng gia nguyện ý dâng lên đại nhân một món quà nho nhỏ coi như là lễ vật” Đổng bà bà gấp gáp nói, bây giờ chính là thời điểm ngửa bài trong ván bài đàm phán……đó chính là lợi ích.

“Này này! Đổng bà bà nói thế khác nào bản trưởng lão đang vòi vĩnh sao……không được, không được……nếu người ngoài biết được thì mặt mũi bản trưởng lão biết dấu vào đâu……. nói đến mặt mũi ta lại nhớ đến quảng cáo sữa rửa mặt sáng nay trên ti vi nha, phải nói là rất hay………nghe bảo là do tập đoàn Đổng Phát làm……………..mà ta lai tiếp tục nghe nói tập đoàn viễn thông Đổng Phát rất lớn đó Đổng bà bà có biết không?……..chà chà………không biết nếu được làm chủ một tập đoàn viễn thông lớn như thế thì có bao nhiêu minh tinh phải………à….mà thôi……..xin lỗi Đổng bà bà, ta lại nói linh tinh mất tiêu”
Long giở cái giọng ngái ngủ ra nói một cách bâng quơ nhưng sao mụ già Đổng Nghiên có thể không hiểu chứ, mụ tức điên đến run rẩy cả người vì Đổng Phát chính là một tập đoàn lớn về viễn thông mà Đổng gia có được, nói không ngoa nó chính là con gà đẻ trứng vàng trong thời điểm các ngành kinh doanh khác của Đổng gia đều bị Đoàn gia chèn ép.

Đổng Phát là một trong ba tập đoàn viễn thông lớn nhất Trung Hoa nhưng khác hai tập đoàn kia ở chỗ được một gia tộc hùng mạnh như Đổng gia chống lưng nên lúc nào cũng đè hai tập đoàn còn lại một đầu, chỉ là Đổng gia không thể thao túng toàn bộ thị trường giải trí trong nước vì khi đó sẽ có người ngứa mắt Đổng gia……..

Nhưng tập đoàn lớn đấy, làm ra nhiều tiền đấy nhưng có thể lập ra một lần thì cũng có thể làm ra thêm một lần, Đổng Nghiên dù tiếc đứt ruột nhưng nếu đánh đổi nó để diệt trừ được một kẻ thù truyền kiếp, may mắn hơn là nhanh chân đến trước hốt được của cải của Đoàn gia thì Đổng gia sẽ không chịu thiệt một chút nào hay thậm chí là có lời thì mụ nguyện đánh canh bạc này.
“Haha! Đại nhân cứ nói thế, thật ra Đổng Phát chỉ là một công ty nho nhỏ…..may mắn là nó lại lọt vào mắt xanh của ngài…….thế này đi, vài ngày nữa sẽ có luật sư tới bàn giao các giấy tờ cùng chứng từ sở hữu Đổng Phát cho đại nhân, xem như là một món quà nho nhỏ của Đổng Gia dành cho ngài!” Đổng Nghiên cố gắng nặ ra nụ cười nói.

“Ấy chết……Đổng bà bà sao lại làm thế, ta sao có thể nhận chứ……” Long ra vẻ hốt hoảng liên tục lắc tay phản đối.

“Chỉ là một món quà nho nhỏ thôi, đại nhân không cần phải coi trọng nó!” Đổng Nghiên sắc mặt tối sầm rặn từng chữ, thằng điên này lại pha trò.

“Ấy! Đổng bà bà làm ta khó xử quá, cứ thế này người khác lại nói ra nói vào làm bản trưởng lão thật là khó chịu mà………..ái chà, ta vừa mới nhận nhiệm vụ nên ba ngày nữa phải lên đường……chà chà, thật là trăm công nghìn việc…..” Long than thở nhưng ý tứ khiến mụ già Đổng Nghiên hiểu rõ ràng, hắn muốn trong vòng ba ngày Đổng gia phải hoàn thành chuyển nhượng Đổng Phát cho hắn.