Long mặt mày triệt để biến sắc, cái khí tức kì lạ kia thế mà ăn mòn tử khí của hắn lại còn bắt đầu ăn mòn cơ thể hắn……..chúng lại ăn mòn với tốc độ nhanh kinh khủng, lớp da hắn thế mà chỉ trong nháy mắt bị lột ra……..đầu óc hắn xoay chuyển vội dùng ý niệm đưa lớp vảy dưới da lên che chắn.
“Xì……..xì………” Quả nhiên cái khí tức kia bị chặn lại.
Nhìn lớp vảy của mình có thể chống lại sự ăn mòn đáng sợ, Long thở dài một hơi………hắn đoán không sai, Long Chi Huyết chính là điều kiện để hắn có thể tiến vào.
Mười mấy phút sau…….khí tức quỷ dị biến mất………Long xác định không còn gì nguy hiểm mới hướng Diệp Siêu ra hiệu xong không ngại ngần bước vào bên trong.
“U……..u……….u………”
Bên trong, một lối đi tối tăm âm u xuất hiện trong mặt Long……..hắn nheo mắt vận lực toàn thân mười phần đề phòng bất cứ tình huống nào bất ngờ xảy ra, ai biết thằng điên Trụ Vương này còn có trò gì. “Xoạt!” Diệp Siêu cẩn trọng theo sau lưng Long, gã lại chuyên nghiệp hơn Long nhiều, ngay tức thì móc trong người ra một chiếc đèn pin chiều sáng phía trước rồi.đưa mắt hội ý với Long, cả hai cẩn thận bước xuống lối đi dẫn xuống lòng đất.
“Cộp…….cộp…….cộp……..”
Bước chân của hai gã nam nhân rõ mồn một trong cái không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Tử khí…..là tử khí…….” Đang bước xuống bỗng Diệp Siêu hưng phấn reo lên, càng xuống sâu hắn càng cảm nhận được dấu hiệu của tử khí càng lúc càng rõ rệt……nó khác biệt với Long vì nó là thứ hắn đang tìm…….tử khí của người chết.
Long trái lại không vui mừng như thằng ngốc bên cạnh mình, hắn chỉ biết một điều ‘có tử khí nghĩa là có cái chết’……..phải cần đến dạng gì tử khí có thể tồn tại trong thời gian dài cả nghìn năm như vậy? “Cộp”
Sau hàng nghìn bước thang vòng vèo xuống lòng đất, Long cùng Diệp Siêu rốt cuộc cũng đến được một lối đi bằng phẳng hướng sâu vào bên trong………cả hai mắt sáng rực lên nhìn về phía lối đi trước mặt vì sự xa hoa đến cùng cực của nó…….trên tường……cứ cách tầm vài mét lại khảm một viên ngọc sáng lấp lánh chiếu rọi không gian, cần đến giàu có bậc nào mới có thể chơi được trò này.
“Dạ minh châu………thật nhiều Dạ minh châu………” Diệp Siêu không áp chế được kích động hét lên.
“Vù…….”
Đúng lúc này một tia khí lạnh lẽo phía sau áp tới………Long hừ lạnh giật cùi chỏ mạnh mẽ ra sau.
“Oanh!” Bóng đen ăn nguyên cú cùi chỏ bay ngược ra sau đập mạnh vào tường.
“Rầm!” Diệp Siêu không có bản lĩnh như thế, hắn bị một bóng đen khác đánh bay về phía trước……. trên lưng lõm vào hình nắm đấm của đối phương. “Kẻ nào?” Thấy hình dạng đối phương vừa đến……Long có chút kinh hoàng tiến về phía trước tránh xa khu vực chúng vừa xuất hiện.
Kẻ vừa đến thế mà cả người gầy gòm còn hơn cả da bọc xương, khuôn mặt trắng bệch không có biểu cảm…….ở giữa hai kẻ răng là từng tia khói trắng đang không ngừng lẩn quẩn.
“Phụt……..phụt…….cương thi……..là cương thi……..” Dù sao cũng là Quỷ Tu nên Diệp Siêu không dễ chết thế, hắn quay đầu kinh hãi nhìn vào kẻ vừa xuất hiện la lên.
“Cương thi?” Long nheo mắt nhìn đối phương bởi vì bóng đen hắn vừa đánh bay cứ thế mà từng bước đứng dậy rồi……..giống hệt kẻ đánh bay Diệp Siêu……..là một cương thi.
“U………u…………..”
Diệp Siêu và Long khẽ run khi thấy liên tục có thêm tám bóng đen hiện ra sau đó………Long cảm thấy không ổn đang định cắp Diệp Siêu tiến về phía trong nhưng đã muộn vì……… “U………..u………” Lại thêm mười bóng đen hiện ra trước mặt hai người, hai mươi tên cương thi gương mặt lãnh lẽo chắn ở hai đầu lối đi.
“Đại gia…….đại gia…..cứu……..cứu tiểu nhân……” Diệp Siêu sợ hãi thật rồi, hắn nhào tới ôm lấy một chân Long gào khóc.
“Câm mồm! Nói rõ ngươi biết gì về cương thi cho ta…..” Long gầm lên.
“Là……..là xác chết……….chúng là xác chết bị đạo sĩ luyện hóa…..chúng không có ý thức mà chỉ biết tấn công sự sống bên cạnh………chúng không biết đau hay sợ hãi………thân thể chúng có thể gọi là bất tử bất diệt………” Diệp Siêu run rẩy lắp bắp.
“Bất tử? Bất diệt? Lão tử không tin!” Long gào lên, tử khí cuồng bạo hất văng Diệp Siêu ra một bên…….đoạn hắn phi thân tới mười tên cương thi trước mặt.
“Oanh! Oanh! Oanh!” Tung liền ba cú đấm đánh nát ba gã cương thi thành xương vụn, Long quét mắt bảy tên còn lại rồi tay đấm biến thành trảo một đường trảo mãnh liệt hái xuống bảy cái đầu trong ánh mắt sùng bái của Diệp Siêu.
“Bộp! Bộp!……Bộp!” Bảy cái đầu lăn lông lốc trên đất nhưng Long không vui vẻ vì hắn có thể thấy rõ những con mắt trên bảy cái đầu lâu thế mà vẫn nhìn hắn chằm chằm không rời…….để rồi bảy thân thể không đầu tiến tới hai tay lơ quơ nắm lấy đầu lâu ráp lên lại.
“Lách cách! Lách cách! Lách cách!”
Ba đống xương vụn cũng dần dần lắp ráp lại trong sự kinh ngạc của Long.
“Cạch……..cạch….” Diệp Siêu tận mắt thấy sự kinh dị trước mắt sợ đến hai hàm răng lặp cặp đập vào nhau, dưới quần hắn đã ướt thành một mảng lớn rồi.
“Phốc! Phốc!……Phốc!” Mười tên cương thi sau lưng động, chúng há miệng nhào tới chỗ Long như mười con thú dữ. “Diệt Quyền!” Long gầm gừ, hắn vận tử khí đấm liền ba cú đấm Diệt Quyền mang theo tử khí cuồng bạo về mười tên cương thi.
“Xịch! Xịch! Xịch!” Ba cú đấm xuyên thẳng thân thể ba tên cương thi phía trước rồi không dừng lại xuyên tiếp ba tên phía sau……..cứ thế mười tên cương thi bị đánh bay ra sau với một lỗ thủng lớn trước lồng ngực………nhưng chỉ tích tắt sau bọn chúng lại đứng dậy hướng Long lao tới.
“Thiên Lang Kỳ Vô Trảo!”
“Sát Quyền……..Diệt Quyền!”
………
“………Trảo…..”
“….Quyền……”
Hai giờ trôi qua, Long giờ vẫn đứng đó…..lông tóc không tổn hại nhưng hơi thở của hắn đã có phần gấp gáp nặng nề…….suốt hai giờ hắn liên tục tiêu hao tử khí cùng sức lực đánh bay hai mươi tên cương thi.
“Lách cách…….”
Chúng lại chậm rãi lắp ghép lại khiến nội tâm Long có chút lạnh run……..hắn không thể nào hiểu được tại sao chúng có thể làm thế nhưng hắn biết chắc một điều rằng nếu cứ thế này thì hắn nhật định sẽ phải chôn thây tại đây. “Chết…….chúng ta sẽ chết……..haha………ta Diệp Siêu lại phải chôn thây tại nơi đây sao……..haha…..” Diệp Siêu hai mắt dại ra đờ đẫn hét lên như một thằng điên.
“Chôn……..chôn!” Hai mắt Long sáng lên……là chôn…….nghĩ là làm, tử khí trong người hắn xoay chuyển.
“Gaoooooooooo………….Ầm…………Ầm………Ầm” Gầm gừ hội tụ tử khí cuồng loạn đến tận cùng, Long tung liền năm mươi cú đấm xuống mặt đất.
“Rắc……….rắc…………rắc……….” Lối đi chấn động, mặt đất bị kình lực kinh người phá nát hình thành đến một động sâu hoắm kèm theo những vết nứt lan rộng ra xung quanh.
“Haha………….xuống đấy mà bất tử đi lũ chó này……..” Long cười ha hả chụp lấy một tên cương thi ném xuống………..một tên rồi một tên………dưới sức mạnh quá chênh lệch, hai mươi tên cương thi cứ vậy bị Long ném xuống dưới cái hố hắn mới tạo…….. ……….một phút sau………
“U………..u……….phập…………phập………” Là tiếng xương cốt găm vào đất đá, Long nhăn mặt nhìn bọn cương thi bắt đầu dùng xương găm vào tường đất leo lên.
Long tức điên người, hắn chưa bao giờ gặp phải bọn nào khó chơi đến nhường này……trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ…….có chôn thì phải…….có lấp.
“Oanh……rắc rắc……….leo đi…….oanh…….ầm……..ầm……..rắc……..ta cho bọn mày leo!” Long nổi điên hướng về phía trần đá tung quyền.
“Ầm………ầm!” Chịu không nổi lực đạo tàn phá, trần đá sập đổ ập lên cái hố mang theo những đường nứt toát lan rộng ra khắp đường hầm khiến Diệp Siêu không nhịn được lao tới ôm chân Long.
“Đại gia…….đại gia của tôi ơi…….mau mau dừng tay…………cứ thế này chúng ta không chết vì cương thi cũng bị ngài chôn sống mất…….” Diệp Siêu khóc không ra nước mắt. “Hừm!” Áp chế xao động, lý trí nói cho Long biết hắn tiếp tục ra tay thì đường hầm này thật sự sụp đổ mất…….nhìn chằm chằm vào cái động vừa bị lấp đầy đất đá…….Long mang Diệp Siêu tiến về phía sâu bên trong……ý nghĩ thu Dạ minh châu đã bị hai người quẳng đi ngay tức khắc……
“Răng……..rắc……..” Ngay khi Long vừa quay đi, lớp đất đá vừa bị hắn đánh sập phát ra âm thanh rạn nứt nho nhỏ từ bên dưới khiến bước chân Long lại nhanh thêm vài phần, hắn biết chúng là muốn chui ra rồi.
Men theo lối đi khảm đầy Dạ minh châu, Long cùng Diệp Siêu tới một cánh cửa khác…….vẫn là một cánh cửa đá cũ kĩ theo năm tháng nhưng khác biệt với cánh cửa ở ngoài là nó được chạm trổ các họa tiết cầu kì hơn………ở trên cửa được khắc lên một bức tranh bầu trời với những đám mây đầy giông tố, chính giữa là hình vẽ một con rồng dữ tợn…….ánh mắt nó nhìn chằm chằm về phía người xem. “Trụ Vương…..ta tới rồi đây!” Long thầm thì, hắn đưa bàn tay lên ấn vào đầu rồng trong bức tranh.
“Rắc……..rắc……” Ngay khi bàn tay vừa chạm đầu rồng, Long khẽ nhíu mày vì bàn tay vốn dĩ cứng hơn cả sắt thép của hắn thế mà bị một cái gì đỏ nho nhỏ xuyên thủng rồi nhanh chóng rụt lại giống như là đã lấy đi của hắn một giọt máu…….chỉ ít giây sau là những tiếng răng rắc từ bên trong cửa đá truyền ra……..nó bắt đầu chuyển động.
“Oaaaaaaaaa!” Nghe thấy tiếng Diệp Siêu kinh hô, Long theo vào…..đập vào tầm mắt hắn là một vùng không gian rộng lớn cực kì………..ở chính giữa là một pho tượng bằng đồng mạ vàng vô cùng hùng vĩ…….tượng người mặc quần áo đế vương đầu đội mũ cửu long, khuôn mặt pho tượng giận dữ tay cầm đế kiếm chỉa thẳng trời cao thể hiện tư thái muốn nghịch thiên, chống lại trời quả là bá đạo tuyệt luân ngạo nghễ thiên địa làm sao. “Trụ Vương!” Long nói khẽ, hắn tin bức tượng đó là của Trụ Vương…..kẻ hận ông trời nhất vì nỗ lực cả cuộc đời tìm kiếm lại bị số phận trêu ngươi kiếm ra thứ mà bản thân không thể tu luyện.
“Nhìn kìa đại gia………là quan tài bằng vàng ròng đó……..” Diệp Siêu sau khi bị choáng ngợp bởi pho tượng hùng vĩ của Trụ Vương lúc này bản năng hám của trở lại, hắn nhanh chóng bị một chiếc quan tài vàng rực ở bên dưới chân bức tượng thu hút.
“Cẩn thận chút…..” Long đang muốn nhắc nhở Diệp Siêu cẩn trọng nhưng lời hắn chưa ra thì đối phương bóng hình đã biến mất…….gã lao nhanh về phía chiếc quan tài với ánh mắt đầy tham lam.
“Diệp Siêu! Thằng ngu này, mau trở lại…….” Long gầm lên.