Sói Săn Mồi

Chương 174: Ma Tôn (24)



……Đoàn gia……..chính điện……….

Đoàn gia hôm nay tổ chức cuộc họp vô cùng quan trọng bao gồm các quản sự, trưởng lão….thậm chí các lão già cấp bậc lão tổ cũng đến đủ biết cuộc họp này có ý nghĩa thế nào với gia tộc.

Ngồi trên ghế cao chủ vị là lão già Đoàn Ngạn Ngôn cũng là lão tổ mạnh nhất và lão cũng chính là kẻ kéo Đoàn gia vào mối thù với Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp, tuy vậy vì thực lực của lão cường nhất nên không ai có dị nghị……….có thì cũng ở sau lưng to nhỏ mà thôi.

Không khí cuộc họp im ắng lạ thường, mọi người đều không dám thở mạnh mà thi thoảng lại đưa mắt liếc về phía mấy vị lão tổ.

“Ngày hôm qua, Tứ trưởng lão Hiên Viên Lão Quái đã cử người đến trả lại toàn bộ lễ vật mà chúng ta dâng tặng…….kèm theo một lời nhắn………’tự xử lí cho tốt’……..”
Đoàn Ngạn Ngôn phá vỡ không khí im lìm nói, mặt lão tỏ rõ sự mệt mỏi cùng bóng lưng đã còng hơn trước nhiều lắm………chỉ vì trong cơn tức giận vì cháu ruột bị đánh mà lão đã kéo cho gia tộc một kẻ thù cực mạnh cả về thực lực cũng như là thế lực chống lưng, vốn dĩ trước đây lão coi thường Ngụy Siêu, cho rằng hắn phải tốn vài chục năm nữa mới có thể bước lên cảnh giới Cường Giả chung cực, thậm chí có thể vẫn lạc trước lúc đó cơ mà người tính không bằng trời tính, hắn cứ vậy đã trở thành một Cường Giả có chiến lực cực cường………Hiên Viên Lão Quái, chỗ dựa của Đoàn gia cũng đã trả lại đồ chứng tỏ lão cũng không muốn cùng một vị Cường Giả có tiềm lực phát triển mạnh như Ngụy Siêu là địch……tất cả đủ để chứng minh lần này Đoàn gia đối diện với nguy cơ nhà tan cửa nát cực lớn.
“Híttttttttt!!!”

Nghe lão tổ nói, mọi người đương trường đều hít một hơi lạnh, ở đây toàn là những kẻ lõi đời nên đều hiểu hành động đó của Hiên Viên Lão Quái ý vị thế nào……….trước mắt mọi người đã tưởng tượng đến cảnh Ma Tôn kéo theo Cường Giả Thập Lục Tháp giáng lâm Đoàn gia hỏi thăm sức khỏe từng người một…….vị này còn có sở thích là hái đầu người làm thú vui nha………..

“Gia gia……….cháu nghĩ là hắn có gan cũng không dám quá mức với Đoàn gia chúng ta vì nếu như thế hắn sẽ khiến các thế gia khác nghi kị……..họ đều không muốn có tiền lệ một thế gia bị hủy vì sợ điều đó sẽ xảy ra với bản thân mình cho nên cháu nghĩ chúng ta nên nhờ các thế gia khác giúp sức……” Gia chủ Đoàn gia Đoàn Ngạn Hồng nói.

Ai nấy đều gật gù đồng tình, quả là gia chủ có khác.
Đoàn Ngạn Ngôn mắt lóe tinh quang nhìn cháu mình, trong lúc này vẫn còn giữ được tỉnh táo nghĩ ra kế sách…….đập tan mọi dèm pha đưa hắn lên làm gia chủ đúng là quyết định sáng suốt mà.

“Hồng nhi………ngươi nói ta nên cầu gia tộc nào?” Đoàn Ngạn Ngôn cười hỏi.

“Gia gia…….cháu được biết Độc Cô công tử vì mê luyến một người đẹp nên đã nhiều lần tìm hỏi mua lại hãng thời trang Tân Mỹ của chúng ta để làm quà…….đây chẳng phải là cơ hội tốt sao?” Đoàn Ngạn Hồng nheo mắt nói……..Đoàn gia tuy lấy công nghiệp nặng là ngành kinh tế chủ lực nhưng vẫn đầu tư một ít ra bên ngoài mà Tân Mỹ chính là niềm hãnh diện của Đoàn gia trong lĩnh vực thời trang.

“Độc Cô công tử? Là vị công tử nào?” Đoàn Ngạn Ngôn sửng sốt hỏi.

“Ha ha! Là Độc Cô Phi Vân, cháu ruột của một vị lão tổ Độc Cô gia đó nha……” Đoàn Ngạn Hồng báo.
“Vân công tử! Tốt………mau mau liên hệ với công tử, chúng ta chịu bỏ ra Tân Mỹ đổi lại công tử mở lời để Ma Tôn biết điều…….” Đoàn Ngạn Ngôn vỗ đùi cao hứng.

Độc Cô gia, siêu cấp gia tộc đứng đầu chỉ vì bốn chữ Độc Cô Cầu Bại………gã không bao giờ thừa nhận mình là người của Độc Cô gia nhưng hai chữ họ Độc Cô đã quá đủ để chứng minh liên hệ của gã và Độc Cô gia, lại thêm một vài lần quyền lợi phân chia của Thập Lục Tháp dành cho Độc Cô gia nặng vài phần so với gia tộc khác lại càng khẳng định điều này.

Đánh chó phải ngó mặt chủ, Độc Cô gia dưới cái bóng của Độc Cô Cầu Bại đã từng bước từng bước biến thành một siêu cấp gia tộc đứng đầu Thất đại gia tộc Trung Hoa. Độc Cô gia rất ít khi can thiệp vào chuyện giang hồ tựa như thế ngoại cao nhân khinh thường mọi việc trần tục, lần này kéo được Độc Cô Phi Vân cũng là nước cờ cao tay của Đoàn gia, không chừng còn gây ra mâu thuẫn giữa Độc Cô gia và Ngụy Siêu thì còn gì bằng.
Lại bàn thêm ít chuyện lặt vặt, Đoàn Ngạn Ngôn tuyên bố cuộc họp kết thúc………mọi người lục đục kéo nhau ra về…….

Trên đại điện chỉ còn Gia chủ Đoàn gia Đoàn Ngạn Hồng cùng em trai gã Đoàn Ngạn Siêu.

“Ngạn Siêu…….ta nghe nói con trai đệ là Dĩnh nhi tao ngộ ám sát trên đường trở về quân doanh ở Tân Cương?” Đoàn Ngạn Hồng hỏi em trai.

“Quả thật là như vậy………..hừ, nếu đệ truy ra kẻ nào làm nhất định sẽ lột da tróc xương hắn ra.” Đoàn Ngạn Siêu tức giận gầm gừ, tuy con trai gã phế vật không thể tu võ nhưng mà dù gì cũng là giọt máu của gã, đường đường là công tử Đoàn gia lại bị ám sát chẳng phải là đánh vào mặt gã hay là Đoàn gia hay sao.

“Dĩnh nhi an toàn là tốt rồi, theo nguồn tin của ta thì cùng thời gian đó hai tên cấp tướng đứng đầu quân đoàn Bò Cạp và Bạch Lang đều đã bị ám sát mà bỏ mình rồi……” Đoàn Ngạn Hồng nheo mắt nói, lão nghe được tin tức thì suy nghĩ đầu tiên đó là ‘âm mưu’……một âm mưu rất lớn đang bị một thế lực nào đó thực hiện.
“Hồng ca……..liệu có phải là do lão già Hắc Đế ra tay, thế lực của lão ở Tân Cương không nhỏ…..” Đoàn Ngạn Siêu suy tính.

“Hắc! Ban đầu ta cũng nghĩ như đệ vì việc ám sát này giống với chuyện chính trị hơn là chuyện giang hồ vì Dĩnh nhi không dính líu với giang hồ nhiều nhưng đệ nghĩ xem…….nếu chuyện xảy ra thì người ta nghĩ ngay đến Hắc Đế…… đệ là cứ nói đi?” Đoàn Ngạn Hồng nở nụ cười lạnh lùng nói.

“Chẳng lẽ là chúng là muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu Hắc Đế?” Đoàn Ngạn Siêu không tính là quá ngu, gã rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề.

“Chính là thế……cơ mà chưa chắc là chúng quan tâm đến chúng ta nghĩ như thế nào mà………haha” Đoàn Ngạn Hồng cười ha hả, một con cáo lõi đời như lão đã đoán ra dụng ý của những kẻ đứng sau cuộc ám sát.
“Hồng ca………đừng up up mở mở nữa, mau mau khai thông trí não cho tên ngu muội này đi…..” Đoàn Ngạn Siêu gãi đầu.

“Mấy năm nay chính phủ mà đứng sau là Dương gia đã tích lũy được tài lực hùng hậu, Tân Cương lại là một vùng đất màu mỡ với những mỏ quặng lớn cơ mà từ lâu đã bị Hắc Đế thâu tóm toàn bộ cho nên lần này ta nghĩ đây là cái cớ tốt nhất để chúng xuống tay với Hắc Đế lão già kia………hắc hắc………nếu ta đoán không nhầm thì bọn đứng sau chính là Dương gia hoặc là một tổ chức khác có hợp nghị với Dương gia rồi……..” Đoàn Ngạn Hồng nói ra suy tính của bản thân mình.

“Liệu Thập Lục Tháp có nhúng tay?” Đoàn Ngạn Siêu trợn mắt hỏi.

“Ta nghĩ là không phải vì mấy lão gia hỏa kia chắc không quan tâm lắm đến Hắc Đế hay Tân Cương và cũng khinh thường mưu sâu kế bẩn, nhưng mà đây lại là cơ hội cho Đoàn gia ta……..” Đoàn Ngạn Hồng mắt lóe tinh quang nói.
“Ca………..phát tài?” Đoàn Ngạn Siêu trợn mắt hỏi.

“Đúng…….là phát tài………..hắc hắc……….lo xong việc Độc Cô công tử đi rồi tính tiếp……” Đoàn Ngạn Hồng quát thằng em hám tài của mình nhưng mặt gã cũng không bớt đi ý cười.

…………….

………………cuộc họp gia tộc Đoàn gia kết thúc tốt đẹp, ai nấy đều hào hứng trở về vị trí của mình……..đây cũng là mong muốn của Đoàn Ngạn Ngôn vì lão muốn lấy là chấn nhϊếp cùng ổn định tâm tình của kẻ dưới, dù sao một gia tộc lớn và quy mô như Đoàn gia nếu nhân tâm không ổn định thì nguy cơ nổi loạn sẽ rất cao……cơ mà lão đã quên hoặc là cố tình quên một chuyện………..nội gián.

Sau cuộc họp, một gã quản sự Đoàn gia ánh mắt âm lãnh chui vào một góc khuất tối tăm không bóng người, hắn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh cho đến khi thật lâu sau mới rút từ trong người ra một chiếc di động, ấn một dãy số gọi một ai đó.
………

…………..Tân Cương………….thủ phủ Urumchi……..

Hôm nay Long một mình đi dạo phố, hắn để lại bảy tên Hộ Pháp đi làm mấy việc lặt vặt.

Dạo quanh phố phường tấp nập, Long dừng chân tại một cửa hàng ăn uống không tên và trông sơ qua có vẻ khá bình dân……..hắn chọn cửa hàng này chỉ vì một tiêu chí…….trên cánh cửa có khắc một chuỗi chữ cái tiếng Việt là ‘LONG’……….bốn chứ cái nhỏ nhắn trông y hệt vết xước thông thường cho nến chỉ có để ý kỹ mới có thể phát hiện được.

Bước vào trong quán, Long nhìn thấy vài cặp thực khách đang chăm chú thưởng thức mấy món ăn trên bàn…….có kẻ ăn màn thầu bánh bao, lại có kẻ ăn cơm thịt kho, cá chiên……….nhìn chung là vài món ăn dân dã chứ không có gì đặc sắc lắm.

Thấy Long vào, lão chủ quán là một lão gia khô gầy với vẻ mặt hèn mọn nhanh chóng tiến tới cố rặn ra nụ cười dễ coi nhất nói:
“Khách quan, mời ngồi……..mời ngồi……”

“Ta ưa thích yên tĩnh nên cần một chỗ thanh tịnh, ngươi có không?” Long không ngồi mà cười nói, hắn quan sát vẻ biến hóa trên khuôn mặt lão chủ quán……..vẫn là khuôn mặt hèn mọn không một chút thay đổi dù là nhỏ nhất, Long thầm than lão này đúng là diễn viên trời sinh mà.

“Khách quan ngài nói đùa, chỗ chúng tôi bình dân hết mực……không thể có chỗ ngồi riêng cho thực khách được nên mong ngài thông cảm cho!” Tên chủ quán nói.

“Tiêu Nghệ ở đâu, mau dẫn ta tới……..” Long thu lại vẻ mặt tươi cười, hắn áp sát nói nhỏ vào tai lão già một câu làm lão run lên…….lão nhận thức được vị trước mắt mình không phải là người mà lão có thể đùa dỡn được.

“Khách quan, mời ngài ra sau đi vệ sinh………..bổn tiệm nhỏ cho nên nhà vệ sinh cũng không được tiện nghi đầy đủ, mong ngài lượng thứ…….” Tên chủ quan nói xong vội đi trước dẫn đường, Long cũng theo sau.
Theo tên chủ quán ra đằng sau, Long được dẫn qua gần chục lối đi vòng vèo mới tới một gian nhà khá là khang trang khác hẳn vẻ ngoài tồi tàn……..bên trong đã là vài thân ảnh quen thuộc lọt vào mắt hắn.