Sói Săn Mồi

Chương 193: Ma Tôn (43)



“Võ Đang là thật không có ý đó…..xin Hổ Cốt nguyên lão giơ cao đánh khẽ…….” Đám Võ Đang chân nhân cắn răng cúi dập đầu nói.

“Vậy còn không mau cút?” Hồ Cốt Lão Nhân rống lên làm đám chân nhân hoảng hốt nhìn nhau rồi chạy trốn như chó nhà có tang quên luôn cả việc mang theo Ngọa Phách đang nằm vật vờ không rõ sinh tử trên mặt đất……..thật là buồn cười cho Võ Đang chân nhân.

“Hừ!” Hổ Cốt hừ lạnh trước bóng lưng của đám nhãi con……lão là quay đầu sang quan sát Long, kẻ gần đây làm giang hồ loạn lên.

“Hà hà! Khá lắm nhóc con, diệt cả một gia tộc……..lão phu là chưa làm được mà cũng không dám làm chuyện này mà ngươi làm được, lão phu là phục ngươi rồi…….” Hổ Cốt tiến tới vỗ vai Long cười sảng khoái, trong người ai cũng có một chữ ‘điên’ cả………chỉ là không biết từ bao lâu mà có lẽ do cách thức sống thay đổi cho nên người trong giang hồ đều áp chế chữ điên này rồi dần dần võ giả đều cái gì mà lấy lễ đối đãi, điểm tới là dừng……..cho đến khi tên điên Ngụy Siêu xuất hiện………vô sĩ, hiếu sát và điên cuồng là tất cả những gì miêu tả về hắn.
“Hắc hắc! Ngụy Siêu là ra mắt Hổ Cốt nguyên lão……lần này cũng may là nhờ có ngài kịp thời ra tay nếu không tính mạng ta là bị Ngọa Phách lão cẩu lấy đi rồi………ta là người có oán báo áo, ân báo ân……không biết Hổ Cốt lão nhân gia ngài muốn điều gì, tiền bạc, mỹ nữ một câu thôi ta dù bán cả thân này đi cũng sẽ dâng lên…….hô hô………Hợp Hoan phái lão nhân ngài cũng biết là do ta làm chủ, nhìn trúng người đẹp cứ nói…..song phi, tam phi, tứ phi gì lão thích thì ta chiều tất……ta là đảm bảo cho dù lão là hết xí quách rồi thì các nàng vẫn là moi ra được nha” Long dâʍ ɖu͙ƈ vỗ vai Hổ Cốt nói làm lão trợn mắt há hốc mồm……….lão là từ lâu coi thường trần tục chuyện kia rồi cơ mà lão hết xí quách lúc nào…….ta là coi thường, coi thường………Hổ Cốt gầm thét trong đầu.
“Hửm? Ngài có vẻ không thích……….đừng nói với ta là lão nhân gia ngài lại có sở thích ‘đặc biệt’ kiếm đấu kiếm nha……..không sao…..ta hiểu mà………ngài là thích nam nhân thế nào…..cường tráng mạnh mẽ, ôn nhu yếu ớt? Đừng ngại đừng ngại, ta là sẽ kiếm cho lão nhân ngài….” Long hoảng hốt thầm thì vào tai Hổ Cốt Lão Nhân làm lão da gà nổi cả lên.

“Khụ…….khụ…….lão phu là bỗng nhiên nhớ ra mình còn có việc nên đi trước……ngươi là tự lo cho tốt, Nhị trưởng lão một thời gian nữa sẽ trực tiếp đến gặp ngươi…….Vù!”

Hổ Cốt mặt mày tái xanh cố gắng nén nhịn cơn buồn nôn mà nói nhanh sau đó biến mất……lão là sợ rồi……..với thằng điên này thì vô sĩ hai chữ còn thua xa mười vạn tám nghìn dặm.

“Hừ! Muốn lại còn ngại!” Long hướng tới bóng lưng lão già mà hừ không phục………hắn lại nhìn sang Đoàn Ngạn Siêu cùng đám người Đoàn Ngạn Hồng nở nụ cười tươi như hoa nhưng trong mắt chúng đây lại là nụ cười của tử thần.
“Ma Tôn đại nhân! Đoàn gia là nguyện dâng hết gia sản cho đại nhân, Đoàn gia võ giả nguyện làm thân trâu ngựa bề tôi của đại nhân…….chỉ mong đại nhân cho Đoàn gia một con đường sống để Đoàn gia không tuyệt hậu…….” Đoàn Ngạn Hồng đau khổ quỳ xuống kéo theo đám võ giả còn lại, gã là lết tới trước mặt Long nói thê thảm cực điểm………. làm gia chủ lại phải chứng kiến từ đầu đến cuối Đoàn gia từ một gia tộc mạnh mẽ bị người ta chà đạp đến yếu ớt cực kì……..gã giờ không hận thù và cũng không có tư cách để hận thù, trách nhiệm của gã bây giờ là hàng vạn miệng ăn phụ thuộc Đoàn gia mà tất cả đều phụ thuộc vào một câu của kẻ trước mặt.

“Hắc hắc! Chẳng phải giang hồ có một câu là gì nhỉ……à……..nhổ cỏ phải nhổ tận gốc……..ngươi là suy nghĩ một chút rồi nói ra cái lý do để ta phải làm thế đi ?” Long cười xòa nói, hắn chụp tới tay thi thể Đoàn Ngạn Ngôn để rồi ma khi bắt đầu cắn nuốt.
Đoàn Ngạn Hồng khóe măt muốn nứt ra khi thân thể ông nội mình từ từ biến mất trong hắc vụ…….nhưng hắn có thể trách ai, tự gây nghiệt thì phải tự chịu lấy…….Đoàn gia sai thì phải chịu hậu quả, Đoàn Ngạn Hồng đánh tan những suy nghĩ viển vông đi mà cố gắng tập trung suy nghĩ một cái lý do thuyết phục vị này………đột nhiên hắn hai mắt sáng lên, hít sâu một hơi lấy bình tĩnh rồi tiến tới sát chỗ Long nói nhỏ:

“Đại nhân! Đoàn gia có một nơi có thể giúp thực lực của ngài tăng mạnh….”

Long hai mắt mở toang nhìn chằm chằm vào Đoàn Ngạn Hồng, nhận thấy sự kiên định trong ánh mắt của gã hắn mới cảm thấy tò mò…….

“Nơi nào?”

“Đoàn gia mộ địa.” Đoàn Ngạn Hồng áp chế toàn bộ cảm xúc cắn chặc hàm răng rặn ra từng chữ một……..để cứu Đoàn gia hắn chỉ còn cách này cho dù hậu quả là thế nào đi nữa.
“Nói rõ chút!” Long nghi hoặc hỏi.

“Đại nhân! Đoàn gia mộ địa không chỉ là mộ của lịch đại các vị tổ tiên cùng lão tổ mà nó còn chứa đựng võ ý cùng nội khí được các vị ấy trước khi về với đất dùng bí pháp khắc lên xương cốt mình nhằm giúp con cháu Đoàn gia sau này đến cảm ngộ lấy đi, chỉ cần có huyết mạch chính thống của Đoàn gia cùng tư chất tốt cứ một năm một lần sẽ được tiến vào tham ngộ…….ngoại nhân nếu tiến vào kẻ yếu sẽ bị nội khí oanh sát, kẻ mạnh cường hoành thì nội khí tự bạo, võ ý sẽ tự tiêu tán…….”

“Nói như thế thì qua bao nhiêu năm các ngươi Đoàn gia con cháu chẳng phải là lấy hết con mẹ nó rồi sao, còn cái chó gì để cho ta nữa?” Long cười khẩy làm Đoàn Ngạn Hồng đỏ mặt.

“Đại Nhân! Đoàn gia là đời sau càng ngày càng kém……..con cháu Đoàn gia mấy trăm năm rồi không ai có thể tham ngộ được gì từ mộ địa…….ngay cả gia gia……hắn vậy mà cũng không có thể tham ngộ được cho dù là từ vị tổ tiên thực lực yếu nhất……..” Đoàn Ngạn Hồng cười khổ nói, trước mặt người phải tự nói ra chuyện đáng xẩu hổ…….còn gì bi ai hơn.
“Vãi bím, các ngươi Đoàn gia thật sự là phế vật đến vậy?” Long không nhịn được chửi tục, một gia tộc lớn như thế mà không thằng nào có thể tham ngộ nổi từ lão tổ đến cái thằng ất ơ nhất, cái này chẳng phải giống như là ngươi được cho một số tiền lớn nhưng mà ngươi chỉ có thế ngắm mà không thể xài trong khi ngươi là đang nghèo đói, hắn mà vậy thì tự đập đầu vào gối chết con mẹ nó cho khỏe.

“Đại nhân……Đoàn gia là phế vật nhưng đại nhân thì khác, ngài nhất định có thể tiến vào tham ngộ võ ý cùng lấy đi nội khí tổ tiên để lại…….Đoàn gia là sẽ dùng tinh huyết hỗ trợ ngài tiến vào mộ địa…….” Đoàn Ngạn Hồng mặc kệ bị sỉ nhục nói.

“Ngươi là ra điều kiện với ta?” Long cười lạnh làm Đoàn Ngạn Hồng run lên.

“Đại nhân hiểu lầm……..Đoàn gia đây là cảm thấy bản thân mình không được, muốn được hiếu kính đại nhân………..” Đoàn Ngạn Hồng cúi đầu nói, trước tên điên này lão là không dám ra điều kiện cho dù là nhỏ nhất………thảm trạng của gia gia hắn trước mặt là minh chứng rõ nhất cho độ ‘điên’ của vị sát thần này.
“Ngươi là làm ta động tâm rồi, một người thiện lương như ta xưa này luôn lấy dĩ đức phục nhân làm tiêu chí hàng đầu khi hành sự…….Đoàn gia lần này nếu đúng như ngươi nói là có thể nhận dược sự tha thứ ” Long vô sĩ nói làm Đoàn Ngạn Hồng cảm giác buồn nôn hết sức, người thiện lương đi đồ sát gần vạn tên võ giả………dĩ đức phục nhân là một câu không hợp vặn cổ người ta xuống……..ác quỷ tu la là so ra còn kém hơn ngươi đấy……..

“Cơ mà các ngươi đám này phải chịu một ít đau khổ rồi……..hà hà, ta cũng là không muốn lúc đang ngủ đột nhiên lại bị kẻ khác đến mượn đầu mình đâu……” Long lẫm liệt nói làm đám Đoàn Ngạn Hồng cùng đám võ giả bất ngờ chưa hiểu rõ thằng điên này muốn gì cơ mà cũng rất nhanh chúng biết…..