Sau Long, Đoàn Ngạn Hồng với tư cách gia chủ Đoàn gia tiến lên chào hỏi đám người Hạ Hầu gia.
“Bái kiến Hạ Hầu huynh, Hạ Hầu thiếu chủ!” Đoàn Ngạn Hồng cay đắng mở miệng, lúc trước hắn có thể như Kim gia gia chủ dùng tư thế ngang hàng nói chuyện với Hạ Hầu Phàm bọn người nhưng mà Đoàn gia thất thế, hắn chỉ có thể dùng tư thế kẻ dưới với Hạ Hầu Phàm mà thôi.
Hạ Hầu Phàm cũng không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu chào hỏi như đối xử với mấy gia tộc, môn phái nhỏ……trong mắt hắn giờ Đoàn gia nếu không đầu nhập làm nô vị kia thì sớm đã bị xâu xé muôn phần rồi còn đâu là Đoàn gia khi xưa.
Hạ Hầu Cẩm thì khỏi nỏi rồi, cứ nghĩ đến lần này hắn cưới vợ mà nhà vợ giờ lại là làm nô cho kẻ khác khiến mặt mũi của hắn trước đám bạn công tử không biết dấu vào đâu, tất cả đều tại gã Đoàn Ngạn Hồng này, nếu hắn ngày đó dẫn Đoàn gia liều mạng mà không phải cầu xin làm nô thì đã khác…….nói Hạ Hầu Cẩm hận Ma Tôn một thì với Đoàn Ngạn Hồng hắn lại hận gấp ba lần. “Hừ! Từ lúc nào một đám chó cũng có thể dự đám cưới của bổn công tử đây?” Hạ Hầu Cẩm cười lạnh nói khiến Đoàn Ngạn Hồng cùng đám người Đoàn gia sắc mặt biến đổi nhưng không ai dám nói một lời…….trừ một người…………………..
“Gâu gâu! Lại có một thằng đi cưới vợ là do một đám cho nuôi……hắc hắc……….Hạ Hầu thiếu chủ, đúng là nồi nào úp vung nấy mà……” Đoàn Dự sao có thể nhịn được, hắn là mở miệng cất cao giọng khiến Hạ Hầu gia đám người trợn tròn mắt, đây chẳng phải là chửi Hạ Hầu gia còn thua cả chó.
“Ngươi! Một gia tộc lụi tàn còn có kẻ mạnh miệng cỡ này………haha…….Đoàn gia đúng là chó sinh chó mà, không khá lên được!” Hạ Hầu Cẩm rít gào, ánh mắt không che giấu đi sát khí toàn thịnh.
“Cảm ơn Hạ Hầu thiếu chủ đã khen, Đoàn gia chó sinh chó nhưng cũng là biết cúi đầu để sinh tồn, còn không như ai kia thực lực thì không có, chỉ là dựa hơi gia tộc sau lưng mà coi trời bằng vung, không chừng có lúc lên voi xuống chó lại bị người ta hái đầu xuống làm cái bô đi ỉa.” Đoàn Dự miệng lưỡi lại sao có thể chịu thua, hắn hướng Hạ Hầu Cẩm trả đũa. “Mày muốn chết!” Hạ Hầu Cẩm trước giờ chưa bị ai sỉ nhục như thế, hắn vừa định động thủ giáo huấn thằng nhãi này nhưng mà một âm thanh lạnh lẽo vang lên làm cả người hắn lông tóc dựng đứng, tim như muốn nhảy tót ra bên ngoài lồng ngực……
“Đoàn Dự! Ngươi là đến dự đám cưới hay khua môi múa mép đây, còn không mau tiến vào!” Âm thanh của Ma Tôn truyền tới làm đám người tỉnh lại từ cuộc đấu khẩu của Hạ Hầu Cẩm và Đoàn Dự, đám người Đoàn gia sắc mặt âm trầm nhanh chóng bước vào bên trong còn đám người Hạ Hầu gia thì đổ mồ hôi lạnh sau gáy……
“Cẩm nhi! Ngươi là tốt nhất không nên trêu chọc Đoàn gia nữa, đánh chó phải nể mặt chủ…..ngươi hiểu chứ?” Hạ Hầu Phạm nói nhỏ vào tai con trai mình, gã là biết Ma Tôn vừa nãy mới tỏ thái độ với Hạ Hầu gia……..chọc giận vị này Hạ Hầu gia không tiếp thụ nổi. Hạ Hầu Cẩm bình tĩnh lại dõi theo bóng lưng đám người Đoàn gia với ánh mắt âm lãnh……….Đoàn gia, Ma Tôn được lắm……tới Hạ Hầu gia rồi thì bản công tử sao có thể không ‘cẩn thận tiếp đãi’ cho các người chứ…….
…………………
………..
Hạ Hầu gia khó xử, khó xử vì bàn tiệc không đủ. Đám cưới long trọng nhưng chỗ ngồi cũng không thể là kẻ nào thích ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó được, các thế lực lớn đều quan trọng mặt mũi nhất cho nên Hạ Hầu gia phải làm riêng những bàn tiệc sang trọng được bày biện cao quý vô cùng để tiếp đãi họ…….có tổng cộng mười hai bàn tiệc như thế chia ra cho sáu đại gia tộc cùng sáu đại môn phái…….nếu Đoàn gia là Đoàn gia trước đây thì đã có đủ mười ba bàn rồi cơ mà tài nguyên để dựng lên một bàn tiệc như thế không hề đơn giản cho nên bớt được bàn nao hay bàn ấy. Ma Tôn tới, nhưng mười hai bàn đã ngồi đủ người rồi, Hạ hầu gia không biết nên xếp vị khách không mời này ngồi vào chỗ nào cho phải, xếp hắn vào chỗ thường thì chẳng khác nào đánh vào mặt mũi của hắn còn vào chỗ Vip thì không chuẩn bị kịp. “Gia chủ đại nhân, hay là chúng ta cứ là tới thỉnh Ma Tôn ngồi ở bàn thường đi, mong rằng đại nhân cũng sẽ hiểu cho tình cảnh của Hạ Hầu gia thôi” Một tên quản sự nói nhỏ với Hạ Hầu Phàm.
“Bốp! Hiểu? Thế nhỡ vị kia lại muốn không hiểu thì sao hả? Ngươi có chịu được trách nhiệm không?” Hạ Hầu Phàm giận chó đánh mèo quất tên quản sự một cái tát rồi gào lên.
“Cha! Ta thấy ngài quá sợ hãi Ma Tôn tên nhãi nhép kia rồi, ngài chẳng lẽ quên đại bá là Tam trưởng lão của Thập Lục Tháp hay sao, tại sao chúng ta phải nhún nhường trước hắn chứ, cứ xếp hắn vào bàn khách thường, để xem hắn dám tỏ thái độ gì!” Hạ Hầu Cẩm nheo mắt nói với cha mình.
Hạ Hầu Phàm cũng tức giận không ít khi có khách không mời mà đến, nhờ con trai nói hắn mới tỉnh lại, đúng rồi…….Hạ Hầu gia không phải Đoàn gia, sao phải nhún nhường Ma Tôn chứ? Hắn dù mạnh nhưng trước mặt anh trai hắn Đao Thánh thì Ma Tôn cũng chỉ là một thằng oắt con miệng còn hôi sữa mà thôi……đã thế Hạ Hầu gia cần gì phải sợ. Vậy là đường đường Ma Tôn đại danh đỉnh đỉnh lại được Hạ Hầu gia xếp vào bàn bình thường khiến khách mời xung quang xôn xao…….
“Hạ Hầu gia đúng là Hạ Hầu gia mà, Ma Tôn còn phải xếp ở bàn thường…..”
“Ta xem Hạ Hầu gia là muốn cảnh tỉnh Ma Tôn một lần, đừng nghĩ có một tí thực lực mà ra oai ở Hạ Hầu gia, trong mắt Hạ Hầu gia thì ngươi còn chưa được lọt vào mắt người ta nha……”
“Một chút thực lực? Một chút thực lực theo ngươi nói là diệt sát hai mươi Cường Giả, diệt sát Đoàn gia, vặn cổ Đoàn Ngạn Ngôn lão giả? Vậy thì ngươi nói chúng ta là cái gì?”
“………..”
Đám người lùm xùm tranh cãi……………
Phía mười hai bàn Vip thì có người hả hê có người nhíu mày nhìn về phía bàn của Ma Tôn……..nhưng tất cả đều là cảm nhận được cái không khí không một chút nào bình thường của một lễ cưới, tất cả đều do vị kia Ma Tôn hiện thân. “Đại nhân! Hạ Hầu gia là khinh người quá đáng!” Đoàn Dự hướng Long tức giận nói.
“Đao Thánh còn ở đó, thế nên chúng sợ gì ta chứ……..” Long miệng nhai Khổ quả cười nói, qua Diệp Siêu từ Diệp gia tình báo trở về báo cáo thì hắn biết được Hạ Hầu Viêm năm năm trước đã có một lần đại chiến với Tứ trưởng lão Hiên Viên Lão Quái – Trịnh Tàn, đó là một trận chiến chấn động giang hồ có thể nói là thiên băng địa liệt thảm thiết vô cùng, cũng từ trận chiến đó người ta mới nhận thức được thực lực của hai lão quái vật này, Hạ Hầu Viêm thời điểm đó là Cường Giả thất cấp còn Trịnh Tàn là Cường Giả lục cấp đỉnh cho nên lão thua tại Hạ Hầu Viêm sau khi triền đấu kéo dài……sự đáng sợ của hai lão giả này còn là ở võ ý và thánh khí, nội khí của hai lão đã được tôi luyện trở thành thánh khí của võ giả, có thể nói là không phân cao thấp với ma khí của Long cho nên trước hai lão già này hắn không có một chút nào lợi thế. Khi các vị khách đã an tọa cũng là lúc cô dâu chú rể bước ra…………….
Hạ Hầu Cẩm tay dẫn theo một mỹ nhân tuyệt sắc mặc bộ đồ đỏ che đi khuôn mặt theo truyền thống Trung Hoa…..nhìn qua dáng người đã khiến không ít kẻ phải nuốt nước bọt vì quá mê người…….ngực nở, eo thon, mông cong…..cho dù bộ đồ tân nương không bó sát nhưng cũng đủ để ai nấy đều nghĩ tới Hạ Hầu Cẩm lần này là trúng xố số rồi.
Long cũng bị dáng người mê hoặc của Lưu Diệc Phi thu hút, hắn phải nói đã từng trải qua cá nước thân mật với không ít người đẹp nhưng dáng người Lưu Diệc Phi quá là mê người làm hắn không thể rời ánh mắt…..trong đầu hắn đã hiện lên những ý tưởng lớn mật……
Lưu Diệc Phi che mặt cùng chồng đi tới trước chiếc ghế lớn, nơi Hạ Hầu Phàm đang ngồi đợi hai người hành lễ theo thủ tục……nàng đi theo như một con rối bởi vì nàng lúc này không có chút cảm xúc nào, vui sướng không có vì nàng không có tình cảm gì với Hạ Hầu Cẩm cho dù hắn đối đãi với nàng cực kỳ nâng niu, nàng cũng không buồn vì đối với nàng chuyện mình bị Đoàn Ngạn Ngôn coi như một món hàng đưa tới Hạ Hầu gia để đổi lại lợi ích cũng chả là gì, thế nhân chỉ biết Đoàn Ngạn Ngôn từ bi nhận nuôi nàng từ nhỏ nhưng mấy ai biết được bên ngoài vẻ đạo mạo nhân từ của lão là một con người âm hiểm độc ác cực kỳ. Ngày đó nàng cùng rất nhiều bé gái bị Đoàn Ngạn Ngôn cho phục dụng một loại thuốc mà sau này nàng mới biết là đó là thứ thuốc làm thay đổi thế chất của nữ nhân để có thể trực tiếp chất lọc tinh túy của dược thảo rồi đưa vào âm khí, sự đau đớn đến tận cùng đó vẫn quanh quẩn lởn vởn trong đầu nàng không thể nào quên, những ánh mắt đau đớn và vẻ mặt sợ hãi lúc chết đi vẫn còn đọng lại của những bé gái kia cứ thi thoảng khiến nàng lâm vào ác mộng…….chỉ có nàng sống sót trong số hàng trăm bé gái đó và số mệnh của nàng cũng là từ đó được sắp đặt, từ sáng đến tối nàng đều phải ăn thảo dược để đến khi ba mươi tuổi cũng là lúc cơ thể nàng đạt đến mức tận cùng sẽ trở thành lô đỉnh để Đoàn Ngạn Ngôn lão ác ma hấp thu âm khí.
Người tính không bằng trời tính, Đoàn gia trêu vào địch nhân bị người ta đánh tới cửa, Đoàn Ngạn Ngôn cũng là nhịn đau đưa nàng đến Hạ Hầu gia, nàng tin tưởng sau đêm này Hạ Hầu Cẩm lúc biết đến cơ thể nàng nhất định sẽ không buông tha cho nàng mà cắn nuốt sạch âm khí và đó cũng là lúc tính mạng của nàng kết thúc……..sống trong thế gia những năm tháng qua, Lưu Diệc Phi sao có thể không biết võ giả đứng trước một thứ hấp dẫn trí mạng có thể tăng lên thực lực như âm khí của nàng lại có thể nào nhịn được chứ. “Nhất bái thiên địa” Một lão giả trưởng lão Hạ Hầu gia cũng là chủ trì buổi lễ cưới hô to.