Sói Săn Mồi

Chương 215: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (12)



“Hắc hắc! Ta gần đây có nghe được tin đồn Đổng Phát làm ăn ngày càng không ra gì cho nên Đổng gia tìm cách bỏ của chạy lấy người, lần này việc bán tập đoàn chỉ là trên danh nghĩa còn lại Đổng gia muốn Đổng Phát sụp đổ nhanh nhất có thể để có thể rút khỏi ngành kinh doanh này…..” Hứa Vương Sang hai mắt nheo lại nói.

“Anh!!! Hứa Vương Sang tôi không biết anh nghe từ đâu tin đồn ấy nhưng tôi có thể cam đoan Đổng Phát không có vấn đề, có chăng chỉ là gặp phải người chủ không có tâm mà thôi……” Vạn Hứa Phấn cay đắng nói.

“Ha ha……..ta chắc chắc sẽ tin em nhưng mà đám tay chân của ta lại không được tốt tính như vậy rồi…….lên…….lấy sạch những gì có giá trị cho ta……..” Hứa Vương Sang cười gằn đồng thời phất tay cho đám thuộc hạ sau lưng, hắn đến muốn thu ít lợi tức từ nơi đây trước để tránh sau này có gì đột biến xảy ra thì Hứa gia không tổn hại quá mức, một tập đoàn lớn thế này trang thiết bị cũng không ít tiền, thôi thì lấy về đem bán cũng thu lại được ít vốn………thật ra Hứa gia còn là muốn nuốt luôn cái tập đoàn này nhưng Đổng gia thái độ lồi lõm không rõ khiến Hứa gia không dám làm quá mức, trước con quái vật lớn Đổng gia thì Hứa gia chỉ như là một con kiến mà thôi, tiền không đại diện cho thực lực.
“Hứa Vương Sang…..anh có tin tôi gọi cảnh sát?” Vạn Hứa Phấn hét lên, bọn người này lại định giở trò côn đồ.

“Gọi…..gọi đi…….em gọi tới càng nhiều càng tốt, anh đang thiếu vài tên bốc vác đấy……..” Hứa Vương Sang cười vang, đùa chứ hai từ ‘cảnh sát’ trong mắt người bình thường thì to thật đấy nhưng trước các thế lực lớn thì không đáng gia một xu.

Vạn Hứa Phấn tức đến run người, hai tay nàng nắm chặc cố gắng kìm chế cảm xúc bản thân, bây giờ nàng phải bình tình……..bình tĩnh……..nàng cầm lên chiếc di động, cố gắng liên hệ với Đổng gia.

“Tít……….tít……..alo……”

“Anh Viên………là tôi, anh mau đến đây…….Hứa gia đến gây chuyện, chúng đập phá lấy đi các trang thiết bị của Đổng Phát như một đám côn đồ không hơn không kém…..” Vạn Hứa Phấn nói gấp.
“Chúng dám?” Bên kia đầu dây, tên quản sự tên Viên gầm lên……..dù gì Đổng Phát cũng là món quà mà Đổng gia tặng cho vị kia Ma Tôn, nếu đến lúc hắn đến thấy Đổng Phát chỉ còn là một đống hỗn độn đổ nát thì không biết Đổng gia có chịu đựng nổi lửa giận của người ta không nữa.

“Anh Viên……tôi phải làm sao?” Vạn Hứa Phấn có chút vui mừng vì đối phương có ý tức giận trước hành động của Hứa gia, chỉ cần Đổng gia ra mặt thì đám người Hứa Vương Sang chắc chắn phải co vòi.

“Đưa điện thoại cho tên đầu lĩnh Hứa gia……” Viên quản sự giận dữ nói.

Vạn Hứa Phấn chỉ đợi câu nói này, nàng nhanh chóng bước đến chỗ Hứa Vương Sang lúc này đang ngồi vắt vẻo đung đưa hai chân hưởng thụ trên ghế sa lông………tiếp nhận điện thoại, Hứa Vương Sang nhìn gương mặt tự tin của Vạn Hứa Phấn nên cảm thấy không ổn, chẳng lẽ Đổng gia?
“Alo…….”

“Ngươi là tên nào của Hứa gia?”

“Lão tử Hứa gia thiếu gia Hứa Vương Sang…….ngươi là ai?” Hứa Vương Sang trước giờ sống kiểu nhị thế tổ an nhàn suиɠ sướиɠ, kẻ nịnh người bợ khắp nơi cho nên nghe cái giọng cao ngạo bên kia đầu dây, lại còn trước mặt Vạn Hứa Phấn nữa cho nên sao hắn có thể nhịn đây.

“Hứa Vương Sang? Hắc hắc, lão già Hứa Viễn Chấn kia đẻ ra được một thằng con không biết trời cao đất rộng, ngươi biết ngươi đang động vào tài sản của ai không?” Viên quản sự cười gằn.

“Con mẹ nó chứ thằng hỗn láo này…….báo ra danh tính của mày…….. không đoạn tứ chi mày, chơi vợ mày thì lão tử không phải tên Hứa Vương Sang………” Bị người sỉ nhục làm cho Hứa Vương Sang thật nổi giận, hắn gầm lên vào chiếc điện thoại.

“Đổng gia quản sự Đổng Viên ra mắt Hứa thiếu gia, không biết khi nào Hứa thiếu gia đến đoạn chân tay cùng chơi vợ để tại hạ có thể chuẩn bị đây?” Viên quản sự cười ha hả.
“Đổng……….Hừ! Chỉ là một con chó của Đổng gia mà tưởng mình hơn người? Lão tử cùng Đổng Như tiểu thư có giao tình, ngươi một con chó cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt ta?” Vừa nghe đến Đổng gia là Hứa Vương Sang hai măt co rụt, cả người có chút run nhẹ nhưng đang trước mặt Vạn Hứa Phấn nên hắn vẫn cứng miệng, ‘giao tình’ kia chỉ là có gặp mặt chào hỏi vài lần mà hắn nâng lên để uy hϊếp đối phương thôi.

“Hắc hắc! Tin tưởng ta Hứa Vương Sang, cho dù Đổng Như tiểu thư cũng không dám động tay vào chuyện này, ngươi tốt nhất là nên rút người đi và bồi thường hiện trạng như cũ nếu không thì Hứa gia ngươi cũng tốt nhất nên đi tìm tới mấy cỗ quan tài cùng chỗ nằm cho đẹp đi, đừng để đến lúc lại chuẩn bị không kịp chỉ có mấy cái chiếu rách cuộn thân…..” Viên quản sự cười lạnh.
“Viên quản sự phải không? Hứa gia ta tuy nể Đổng gia nhưng không đến nỗi yếu nhược để một tên quản sự như ngươi uy hϊếp, thế lực sau lưng Hứa gia cũng không yếu hơn Đổng gia ngươi cho nên ngươi khỏi phải giở trò đó ra…….hôm nay lão tử là muốn đập nát Đổng Phát đấy…….tít…..tít….” Hứa Vương Sang gầm lên sau đó tắt điện thoại, hắn nói có phần chân thật, Hứa gia tồn tại trong cái thế giới mạnh được yếu thua này sao có thể không tìm cho mình chỗ dựa đây…….Dương gia một trong thất đại gia tộc chính là chỗ dựa cho Hứa gia.

……

…….Đổng gia, trong phòng Đổng Viên……

“Rầm! Khốn kiếp thằng nhãi con không biết sống chết……” Đổng Viên dập mạnh cái điện thoại xuống đất làm nó vỡ thành muôn mảnh vì tức giận.

Nghĩ tới nghĩ lui một chút, hắn liền đi vội ra cửa hướng tới chỗ lão bà Đổng Nghiên…..Đổng gia tuy không còn liên quan đến Đổng Phát nhưng nghe nói tính tình vị kia không được tốt, hắn giận lây sang Đổng gia thì gã chắc chắn sẽ không thoát khỏi số phận con tốt thí đầu tiên để làm nguôi giận hắn.
………………………..

…………..Đại viện của Đổng Nghiên………

“Lão tổ……có một tên quản sự xin được gặp ngài……..” Một tên hộ vệ tiến tới cung kính bẩm báo Đổng Nghiên lúc này đang cùng cháu gái thưởng thức bát chè hạt sen tại hoa viên.

“Quản sự? Cho hắn vào đây.” Đổng Nghiên cau mày thả chén chè nói, thông thường kẻ dưới sẽ không tìm đến bà trừ những chuyện quan trọng.

Một lát sau, Đổng Viên được hộ vệ dẫn vào, gã khom lưng đi không dám nhìn lung tung một cách thành thật…….sống trong Đổng gia từ nhỏ, có một vài quy tắc mà hắn đã thuộc lòng cùng ghi nhớ.

“Rầm! Đổng gia quản sự bảy mươi tám Đổng Viên ra mắt lão tổ, ra mắt Đổng Như tiểu thư!” Đến trước mặt Đổng Nghiên, Đổng Viên hai chân ngay tức thì quỳ xuống nói, Đổng gia tiếng nói lớn nhất chính là vị lão bà trước mặt hắn đây………và cũng thật trùng hợp, đang ngồi với Đổng Nghiên là cháu gái ruột của bà – Đổng Như, nàng là đứa cháu mà Đổng Nghiên cưng chiều nhất trong gia tộc.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Uống một hớp trà cho thanh giọng, Đổng Nghiên từ tốn nói.

“Lão tổ là thế này, Đổng Phát tập đoàn chúng ta từ lâu đã bàn giao mọi giấy tờ cho vị kia nhưng suốt sáu tháng qua ngài ấy không đến và cũng không phái người đến lãnh đạo cho nên chỗ đó đã loạn thành một đống……..hôm nay tiểu nhân còn nhận được tin Hứa gia tên kia thiếu gia tự mình dẫn người đến đập phá cùng cướp bóc toàn bộ trang thiết bị của tập đoàn với cái cớ đòi nợ……” Đổng Viên tóm tắt ngắn gọn câu chuyện.

“Xoảng! Hứa gia là muốn chết?” Khuôn mặt Đổng Nghiên đang nhàn nhã bỗng nhiên nghe xong đã đổi thành giận dữ khôn cùng, ly trà trong tay bà cũng đã nát vụn dưới đất khiến đám người bên cạnh lạnh run.

“Ngươi không có nói với hắn là Đổng gia ta vẫn còn bảo hộ Đổng Phát sao?” Đổng Nghiên hai mắt trừng lớn với Đổng Viên.
“Lão tổ minh dám, nô tài đã cảnh cáo Hứa Vương Sang tên kia nhưng hắn còn nói mình có quen biết với Đổng Như tiểu thư và thế lực sau lưng Hứa gia cũng không yếu hơn Đổng gia cho nên ……..” Đổng Viên dập đầu nói nhanh.

“Như nhi……là thật?” Đổng Nghiên quay sang cháu gái hỏi.

“Bà bà……..tên kia hoa ngôn xảo biện, Như nhi từ khi nào quen biết hắn……….Hứa Vương Sang…….à, tên thiếu gia của Hứa gia có chào hỏi qua ta vài lần………bà bà…….” Đổng Như ủy khuất nói.

“Được……được…….Hứa Vương Chấn tên kia có một thằng con tốt……các ngươi đến……” Đổng Nghiên nộ hỏa bốc cao đang định ra lệnh thì đột nhiên bên hông rung lên, là một tin nhắn gửi đến điện thoại riêng của bà.

Dù tức giận nhưng Đổng Nghiên vẫn bình tâm lấy điện thoại ra, chiếc điện thoại này là để bà liên lạc với mạng lưới tình báo của Đổng gia trải dài khắp đất nước này, phải nói là tuyệt đối bí mật….Đổng gia chỉ có một chiếc điện thoại này và cũng chỉ có một người có thể nắm giữ nó.
Nhìn vào màn hình điện thoại, Đổng Nghiên khuôn mặt biến ảo liên tục làm đám người Đổng gia tò mò không thôi, tin tức gì mà có thể khiến một lão bà cường hãn như lão tổ có thể biểu hiện như vậy đây.

“Hứa gia xong………Đổng gia gặp rắc rối………các ngươi lần này làm chuyện tốt……” Đột nhiên Đổng Nghiên nộ hống quát lên làm Đổng Viên cùng chúng hộ vệ bay ngược ra sau, mũi miệng không ngừng trào ra tinh huyết trông thê thảm vô cùng…….Đổng Như thì khá hơn khi chị ngã lăn ra đất, nàng sợ hãi nhìn qua bà bà, chưa bao giờ nàng thấy bà bà giận dữ đến vậy………nếu nàng biết tin nhắn là gì và hiểu rõ mọi chuyện thì chắc hắn sẽ minh bạch thôi vì tin nhắn đến……. “Ma Tôn đã đến Bắc Kinh”.

…………………..