Sói Săn Mồi

Chương 226: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (23)



Đạo pháp hay nói cao hơn là Tiên đạo được cho là cùng với Phật đạo giúp con người phương Đông tiến lên một bước cao hơn, đột phá phàm giới để bước lên con đường tu Tiên vô thượng, phá toái hư không, vĩnh hằng bất diệt………..tuy vậy trải qua không ít biến động của lịch sử, con người bây giờ lại thích tu luyện võ thuật hơn là Đạo pháp vì tu võ chỉ cần có thiên phú cao và sư phụ giỏi cùng tài nguyên tốt thì nhất định sẽ trở thành cao thủ còn Đạo pháp lại cần ở ngộ tính, kiên trì……cái mà không càng lúc càng lổi thời với những thế hệ trẻ đầy năng động và thiếu kiên nhẫn.

Trung Hoa không thiếu những kẻ tu Đạo pháp nhưng để có thể coi là Đạo pháp chính thống và có tiếng nói thì bây giờ chỉ còn mỗi Dương gia, mà Dương gia có thể giữ vững được vị thế của gia tộc không thể không kể đến công lao to lớn của lão tổ tông, người được cho là đệ tử chân truyền duy nhất của Đạo Tổ – người đặt nền móng cho Đạo giáo hình thành tại mảnh đất rộng lớn này.
Đạo giáo có rất nhiều các chi phái nhưng chung quy tín ngưỡng vẫn là bắt nguồn từ tự nhiên, tự nhiên sinh ra ‘Đạo’, đạo sinh ra trời đất, trời đất sinh ra vạn vật trong đó có con người…….vậy là có thể nói Đạo là khởi nguồn sinh ra vạn vật nhưng vạn vật muốn tồn tại được cần phải có ‘Đức’…….’Đức’ ở đây không phải đức tính của riêng con người mà là sự hợp lý, công bằng đầy mầu nhiệm của vạn vật được thể hiện qua sự cân bằng giữa âm và dương…………..nói thì nhiều nhưng có thể hiểu một cách ngắn gọn : Tu Đạo pháp chính là tu luyện sự cân bằng Âm Dương, nếu âm thịnh dương suy hay dương thịnh âm suy chính là trái với tự nhiên và cần phải cân bằng lại, chỉ khi Âm Dương hòa hợp mới có thể hòa mình vào tự nhiên, lấy sức mạnh của tự nhiên.
Âm Dương ở đây không được hiểu theo nghĩa hẹp là đực cái mà là hai mặt đối lập của vạn vật, Phật giáo có giác ngộ thì Đạo giáo có ngộ đạo, muốn ngộ đạo thì người tu luyện cần phải ngày đêm tham ngộ quy luật trời đất để tìm ra Đạo của mình, để có thể biển chuyển Âm Dương sai lệch về vị trí của nó và rồi hấp thu được tinh hoa trời đất, cải biến bản thân thành một ‘thực thể’ ngày càng cao hơn, ngày càng xa hơn so với loài người trần tục.

Dương gia đạo giả tu luyện Đạo pháp có một lợi thế đó là kẻ đi sau được kế thừa tri thức từ người đi trước, hai bộ đạo pháp Thái Cực Quyền và Sinh Tử Độ Phổ chính là trấn gia chi bảo của Dương gia, tụ hội những tham ngộ quý báu của những bậc tiền nhân. Lão tổ Dương gia Dương Nghiệp tuy tư chất xuất chúng nhưng 5 năm trước trong một cuộc so tài giữa các gia tộc cũng chỉ thể hiện ra Cường Giả lục cấp, Thái Cực Quyền năm tầng, Sinh Tử Độ Phổ lam cấp mà thôi. Thái Cực Quyền thế mà tám tầng, Sinh Tử Đổ Phổ thì chia làm bảy màu từ thấp đến cao là đỏ cam vàng lục lam chàm tím đấy, Dương Nghiệp tuy được cho là có tư chất ngộ đạo cao nhất Dương gia chỉ sau lão tổ tông mà một trăm hai mươi năm khổ tu cũng chỉ mới luyện được tới cấp độ đó thôi là đủ biết Đạo pháp tu luyện khó cỡ nào, muốn thành Tiên đâu phải dễ.
“Bày trận! Thái Cực Đồ Trận!” Dương Nghiệp hô khẽ, bóng hình lão mờ ảo quỷ dị không còn còng lưng nữa mà lại thẳng tắp như thanh niên và rồi mờ ảo trong không gian, cuối cùng đột ngột xuất hiện trước mặt Long, Đạo khí lam nhạt lan truyền khắp toàn thân, tay chân nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy di động, hai tay lão vẫy lên thực hiện động tác Khởi Thức cơ bản nhất trong Thái Cực Quyền, động tác tưởng chừng như đơn giản nhưng kẻ khác nhìn vào chỉ thấy những tàn ảnh của cánh tay lão như thể lão và tự nhiên có một mối liên hệ nào đó dù chỉ là mong manh.

Tuy động tác chậm và không được lưu loát hơn Dương Nghiệp nhưng mười bốn lão già khác cũng rất nhanh phối hợp với lão để tạo thành thế trận bủa vây lấy Long, trên người họ là những màu đạo khí từ màu cam đến màu lục thể hiện cho cấp độ Sinh Tử Đồ Phổ của bản thân.
“Haha…………hay, thế trận nhìn qua rất là đồ sộ khiến bản tọa cảm thấy khá vinh hạnh khi được các ngươi đối đãi một cách trịnh trọng như thế này……….” Long cười lớn trước thế trận của đám lão tổ Dương gia, bản thân hắn cảm nhận được rõ ràng mười lăm luồng sức mạnh chèn ép lên bản thân hắn như khóa chặt cả người hắn không thể cử động………cơ mà cảm giác chỉ là cảm giác, ma khí của hắn tự động tỏa ra chặn lại mười lăm luồng Đạo khí kia không một chút khó khăn.

“Thái Cực Quyền – Hư Linh Đỉnh Kinh” Dương Nghiệp là người khởi xướng, lão bỏ ngoài tai những lời miệt thị của Long để tập trung toàn tâm vào trận đấu, Đoàn gia vết xe đổ còn đó cho nên Dương gia đã không động thì thôi, đã động phải toàn sức toàn lực một lần giải quyết……
“Hư Linh Đỉnh Kinh…..” Mười bốn tiếng nói trầm thấp đáp lại như hưởng ứng Dương Nghiệp, mười lăm lão già tay để trước ngực, đầu cổ ngay thẳng, thân quán tại đỉnh, không hề vận sức mà tự nhiên thả lỏng cơ thể, nói thì chậm nhưng động tác của các lão chỉ để lại những tàn ảnh theo sau đầy mê hoặc,

Khởi Tức tụ khí, Hư Linh Đỉnh Kinh quán khí…….đạo giả ra tay ít nhất phải vận dụng hai động tác này.

“Thái Cực Đồ Trận – Bạch Hạc Lượng Xí!” Dương Nghiệp gằn giọng, động tác của lão vẫn là nhẹ nhàng nhưng Long lại biết nó nhanh cực kỳ khi hai tay lão đột ngột tung lên trời cao để một chân bước tới lấy đà, hai tay xà xuống như bạch hạc hạ cánh và cuối cùng là một chưởng mang theo mười phần mười đạo khí của lão thẳng đến người gã.

“Vù………..vù………” Tương tự như Dương Nghiệp, mười bốn chưởng từ khắp bốn phương tám hướng áp lên người Long như cùng một lúc tạo thành trận thế đẹp mắt nhưng không kém phần khủng bố, Thái Cực Đồ Trận chính là như vậy.
“Hahaha………..Đạo gia động tác đẹp mắt đến lạ thường, các ngươi đã là hạc thì bản tọa là hổ đi, mãnh hổ nan địch quần hồ nhưng các ngươi chỉ là hạc………chỉ là hạc…………Ma Chấn……..” Long cười lớn giữa sự tấn công của bầy hạc, khí thế hắn kéo cao đến cực độ để rồi phá tan sự trói buộc vô hình của mười lăm luồng đạo khí tại thân.

“Pặc! Vô tri đạo giả! Oành” Dễ dàng dùng tay cản lại một tay chưởng của một lão tổ Dương gia, Long tựa thế tung luôn một đấm trả vào ngực lão rồi quay người tiếp tục với lão già thứ hai trong tốc độ không thể tưởng tượng nổi, nắm đấm của hắn ngay tức thì xuyên qua lồng ngực lão chỗ trái tim tạo thành một huyết động từ trước ra sau để giúp lão cảm ngộ được chữ tử một cách chân thực nhất. Tiếp sau đó Long xoay người chuyển mục tiêu.
“Ầm! Ngu xuẩn không biết lượng sức mình! Rắc………Rắc…..” Lão già thứ hai không được tốt so với lão giả đầu tiên, Long khinh thường đỡ mà tung một chưởng đối chưởng với lão khiến cánh tay lão oằn lại kinh dị khi xương nát vụn.

“Oanh! Đã có gan gϊếŧ người thì phải chấp nhận bị người gϊếŧ!” Diệt xong lão giả thứ hai, Long lấy chân trái làm trụ, chân phải tung luôn một cước thần sâu quỷ khốc vào đầu lão già thứ ba khiến đầu lâu lão bay thẳng ra ngoài khi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chưa dừng lại tại đó……..chân hắn sau đòn cước hung hiểm lại quét trở về quặp vào cổ lão giả thứ tư kẹp chặt.

“Chết! Bất quá là một sự giải thoát!” Gϊếŧ một mạng, Long để lại một câu nói cũng là lời chia ly với những sinh mạng trước mắt mình.

“Vù…………Rắc…………….Rắc………” Chân vừa kẹp vào cổ lão giả, Long dậm mạnh chân trụ lấy đà để cả người xoay tròn trong không gian mang theo cái xác nát xương cổ của lão, hai tay hắn biến thành trảo.
“Đoạn Chi Trảm Thủ” Trảo hai phân làm bốn, bốn phân làm tám, tám phân làm mười sáu………hàng ngàn đường trảo hư hư thực thực trong không gian bủa vây lấy mười một lão giả còn lại kể cả Dương Nghiệp.

“Oành………Oành…………Oành………” Mười lăm chưởng lực tưởng chừng sẽ ép nát Ma Tôn nhưng nào như dự tính, tốc độ trả đòn kinh hồn của Long khiến ngoài Dương Nghiệp kinh hãi kịp tán công lùi về sau thì mười lão giả còn lại đều không thể tránh khỏi đòn trảo hung hiểm đến cùng cực của Ma Tôn.

“Rầm……….Rầm…………Rầm………Rầm……….” Tầng cao nhất tập đoàn Đổng Phát lại tái hiện tràng cảnh nhân gian luyện ngục, ngoài bốn các xác tương đối là nguyên vẹn rơi xuống thì kéo theo đó là hàng chục những đầu lâu, cánh tay, cẳng chân cùng máu tươi rơi theo như một cơn mưa máu kinh dị…..
“Không………..không thể nào…………” Dương Nghiệp lùi về sau liên hồi đến khi chạm phải bức tường tận cùng mới có thể dừng lại được, nét mặt lão sợ hãi đến trắng bệch khác xa với vẻ đạo mạo của một đạo giả cao cấp lúc trước……….lão không thể tưởng tượng nổi chỉ một lần động thủ mà Ma Tôn lại có thể diệt sát đi mười bốn lão tổ Dương gia, lần này cho dù có thắng thì cũng chỉ là thắng thảm, Dương gia đây là thiệt lớn huống hồ chưa tính tới lão không chắc mình có thể thắng tên ác ma kia………..nhìn những nét mặt sững sờ nơi các đầu lâu lăn lông lốc trên mặt đất đã đủ khiến lão sợ đến bủn rủn chân tay rồi, sao hắn có thể mạnh đến như vậy?